ver 1:
con đã lơn.....ko còn đứa trẻ con nữa đâu
vẫn nhớ lời mẹ...dặn...ngoài kia o' đời là bể dâu
không có tương lai ko có địa vị...thì chẳng dám nhìn ai
không có chướng ngại miện đời thị phi nen chiếc thuyền kia con phải lái
mẹ à....biết bao giờ con trả ơn.....
vai đứa e trai tay đứa e gái...trọng trách đè mẹ ngày 1 lớn
mái tóc đã phủ màu bạc cũng vì ..... làm việc trong nắng mưa
nhiều lúc con nhìn đồng hồ chỉ biết.....ngoài kia là đã trưa
chén cơm canh cà con cá mẹ kho...
thì con vẫn giữ kỷ niệm củ nơi đất sài thành ko đủ no....
dù có bề bộn như thế nào thì vẫn thu xếp về với mẹ
vuốt mái tóc mẹ muốn mẹ nuông chiều như ngày nào đó lúc con còn bé
bao giờ rừng kia hết lá....dù chỉ còn lại nhánh kây khô
bao giờ suối kia ngừng chảy thì cuộc đời mẹ có lẽ se hết khổ...
bão tố có giăng ngang cuộc sống gian nan
thì con vẫn luôn giữ trọn tình mẹ dù có phai phôi theo năm tháng...
Hook:
con đã về con đã về...từ nơi đất khách nè mẹ ơi
con đã về trên lưng..hành lý đầy những nhọc nhằn nè mẹ ơi...
con đã lớn rồi.... để biết nơi đâu có vị tha
và con đã lớn để biết nơi đâu khi trước mặt con là biển cả.....
ver 2:
đất khách quê người tấp nập bon chen
bao nhiêu khó khăn bao nhiêu cám dỗ vẫn đang rình rập 1 cách rón rén
dậy sớm giặt dũ ý thức là tự con
say sĩn ói mữa cũng chẳng có mẹ lúc nào cũng ở cạnh bên để dẹp dọn
nhiều lúc chạy theo cuộc chơi quên đi cả nhận thức
nhiều lúc vẫn cứ cứng đầu đi thẳng dù biết phía trước là bờ vực....
nhiều lúc chán nản với cuộc sống muốn vứt bỏ tất cả
đâu đó vang vẳng giọng nói đó tạo 1 điểm tựa để con vượt qua
mua ngoai troi...nhưng cơn mưa tầm tã
từng giọt mưa mồ hôi nước mắt của mẹ hòa lẫn... chắc con ko nhận ra
sáng dậy sớm.. giấc ngủ chưa đủ vẫn làm viêc
rất ít ngày nghĩ 3 6 5 ngày mẹ nói nó k cần thiét
tình mẹ da diết .....từ lúc con còn nằm ở trong nôi
sức tàn lực kiệt..... đơn giản vì con mà thôi
mọi việc như thế chỉ có mẹ và chỉ có mẹ mà thôi
con sợ 1 ngày mẹ bỏ con đi thì con chỉ là cây cỏ thôi