Năm năm rồi qua như giấc mơ thôi
Em đi rồi còn khung trời đắng
Những đỉnh vàng thu khi mây chiều ươm nắng
Có con tơ vương theo lối cũ giăng giăng
Trên mặt hồ xưa mây còn nghiêng soi bóng
Gió thổi giòng sông, gió thổi đời không
Khi gót lữ lạc loài lê bước nhỏ ờ khi
Mặt Trời chìm chết giữa thanh âm
Ta muốn hái một vì sao, một, một vì sao trầm
Vắng lặng, nuốt vào hồn và lặn xuống vô biên
Năm năm rồi qua trong sa mạc võ viền
Ta muốn nói mà lời sao …Quá nặng
Một Trời đá vùi chơi vơi vào hoang đắng
Một mộ thương, một mộ thương thương
Nghi ngút khói đợi mong
Đã khóc mãi khi tình vẫn còn nóng bỏng
Chảy mềm đời nhưng chẳng động cố nhân
Năm năm rồi qua, giờ thành người xa lạ
Thành người xa lạ ơ
Người đã đổi thay, nhưng ga cũ hồn xưa
Tàu vẫn miên man, vẫn hú mãi trong mưa
Trăng vẫn mộng xuyên, vẫn mộng xuyên
Những cành dừa lơi lả a a á
Năm năm rồi qua, năm năm rồi qua
Năm năm rồi qua chỉ còn lại đời ta tơi tả!
Thắp lại đèn xưa, chép lại gầy hao
Năm năm rồi qua, ai tỉnh ai chiêm bao