Ráng chiều phủ lên vai áo anh công nhân đỏ hoen
Ngày dài như là thòng lọng thắt vào cổ đã quen
Lẩm nhẩm vài ba câu hát chưa thuộc đã cũ mèm
Và đ* má!
(Đm nó!)
Có thằng lạc trên con ngõ quen
Ta là những người trẻ trong thân xác già nua
Hát những câu hát vì đượm mồ hôi mà chua
Không phải là chim câu, nên muốn tung cánh
Vì tự do không đến từ vụn bánh mì
Khói và ta đang dây dưa
Nhạc và ta đang mây mưa
Căn phòng chật và bầy bừa
Quạt trần nhẹ phây phây đưa
Cánh cửa phòng là đường phân cách
Ngoài là đời bên trong là rừng xanh
Những âu lo bỗng nhiên bé xíu
như là thằng nhóc thám tử lừng danh
Ta cao hơn muôn làn khói
Với nhịp beat là bạn đồng hành
Ta xa hơn ngàn câu hát
Có chim muông bay lượn vòng quanh
Mơ ngày chân không giày, bước đi trên đất mẹ
Ngày nặng gánh mưu sinh bỗng trở nên rất nhẹ
Ngày ghép đủ hình hài trước khi con lọt vào đất
Vì được là chính mình luôn là điều ngọt ngào nhất
Vậy nên thật lòng đi, đừng dối nhau
Đừng chăng bẫy ở lối sau
Ta chỉ khác ở nước màu
Đời này ngắn vui được có mấy đâu
yeah you know the team represent the southside
một điều tao học được là không có gì là mãi mãi
tao coi mày là anh em nếu như mày cùng tao high
nhưng 1 khi mày mất dạy
motherfucker không quen !
Ai là Nguyễn Công Duy hả ?