Em nhớ chính mình trong kí ức, cô gái hay cười với đôi mắt vẫn trong veo.
Em từng có niềm vui nhỏ bé, là nhắn cho người những lời thăm hỏi quan tâm...
Vì lòng em từng ấp ủ những câu nói yêu thương người,
Em đã im lặng, chỉ mong người sẽ hiểu thấu.
Mà lòng anh chưa biết hay anh cố tỏ ra bình thường,
Để em sẽ hiểu rằng, mình không thể ở bên nhau ...
Đến một ngày anh nói người ấy lúc xưa trở về,
Chuyện tình cũ vẫn mang thương đau vào lòng anh sâu.
Bao lâu anh cố che đậy.
Cố níu một hơi thở vì lời nói ấy mang hy vọng,
Người từng nói sẽ chẳng trở lại cùng tình yêu xưa.
Nhưng đó đâu phải lời hứa ...
...
Em cố giữ bầu trời nhỏ bé trong ánh mắt mình không anh nhưng vẫn trong xanh.
Em chỉ biết ngỡ ngàng chúc phúc, anh đã nói rằng, anh và người ấy trở lại.
Vì lòng em từng ấp ủ những câu nói yêu thương người,
Em đã im lặng, chỉ mong người sẽ hiểu thấu.
Mà lòng anh chưa biết hay anh cố tỏ ra bình thường,
Để em sẽ hiểu rằng, mình không thể ở bên nhau ...
Đến một ngày anh nói người ấy lúc xưa trở về,
Chuyện tình cũ vẫn mang thương đau vào lòng anh sâu.
Bao lâu anh cố che đậy.
Cố níu một hơi thở vì lời nói ấy mang hy vọng,
Người từng nói sẽ chẳng trở lại cùng tình yêu xưa.
Nhưng đó đâu phải lời hứa ...
Thời gian qua rồi chẳng thể nào quay ngược,
Em chỉ tiếc nuối câu yêu thương còn đó,
Em vẫn chưa thể trao được.
Khoảng cách nào xa là hơn lời nói ấy trong vô tình,
Đã hờ hững nhói xuyên tim em lặng thinh.
Yêu thương trở thành vô ích!