Một mình anh cô đơn với đêm tối lạnh căm, giọt nước mắt sao nhạt nhòa đôi mắt cay. Lòng anh chơi vơi lạc lõng, giữa chốn bao người, đôi chân mệt nhoài cố bước đi trong lặng thầm.
Tìm em nơi đâu giữa dòng đời trái ngang, để trái tim anh lạc mất đi từng mãnh ghép. Mãnh ghép trong anh là những, kí ức yêu thương đong đầy, sao em bước ra đi mang hết bao nhiêu kỷ niệm.
Vì sao em nỡ quên hết, đi phút giây mình bên nhau, vì sao em nỡ quện đi tháng năm mặn nồng. Để lại cho anh nỗi nhớ, vô vàn nỗi đau trong tim, gào thét với nỗi cô đơn hằn xéo trong lòng.
Vì sao em không thể nói, rằng em đã hết yêu anh, để cho anh không ngóng trông e trong vô vọng. Từng đêm anh không phải khóc, nghẹn ngào ngậm đắng nuốt cay, mãnh ghép trong trái tim anh sẽ không còn em.