Ver 1 MC.T2K
Tìm đâu đây một chút anh.. sáng trong màn đêm dài bất tận
Trên người em là bao vết bỏng…ngọn lửa tối hôm đó đả khắc phận
Em là người duy nhất may mắn…trong căn nhà có 3 người
Ngọn lửa lấy đi hết…để lại thân hình dị dạng …cho người ta cười
Dị nhân… là cái tên. Lủ người khốn kiếp đặt cho em
Thiếu thốn mọi mặt tình cảm…em thấy cuộc đời gay go thêm
Đông đếm từng giọt nước mắt…fuck cuộc đời bằng nụ cười nhếch mép
Bắt ép lòng mình phải cứng…vấp ngã tự đứng..với từng bài học kết ghép
Chép…vào trong thân những gì học được…vì cuộc đời không có phép
Màu nắng… chưa bao đến…bến bờ hạnh phúc… chưa bao giờ có
Tên…ngó lên…..nhìn những gì đả xa…cố quên… những gì đả qua
Hạnh phúc là 1 thứ xa xỉ.chưa bao giờ quên phải cố gắng trên con đường ta đi oh
thứ mặc cảm bản thân...em đả giết chết nó từ bao giờ
e đáp trả sự kỳ thị.... bằng nụ thật tráo trở
chưa bao giờ nhục ý...với lý trí của 1 thằng nhóc mồ côi
và bụi trần vẩn trên vai...nắng sài gòn người nó đầy mồ hôi
Mel Eddykey
con đương ấy giờ không như mọi ngày...
phải dấu những cơn đau phải gồng gánh thêm chất đầy
có ai ?...cuộc đời này đúng sai
chờ đợi ngày mai nhưng cơn mơ trong tương lai không tồn tại
và chỉ là mơ ước dòng đời này nghiệt ngả
nơi này bao người đang nhìn nhau cười
ta phải đi thôi.................
Ver 2 WSK
bước chân bao ngày qua những thăng trầm trên con đường xa
đôi lần em cần hơi ấm cần tình thương của một người cha
đôi lần em òa khóc vì tuổi đời vừa tròn mười ba
đả đôi lần em ngồi một só mặc cho những đám bạn cười la
thành công sẻ hok mỉm cười nếu như đương đời hok một lần vấp ngả
tất cả đau thương quên đi rồi ngày mai thành công sẻ đc trả
đạp lên nó vs bước qua liệu em có làm đc điều đó chăng
những mặc cảm của bản thân thôi hãy xem như là 1 thử thách khó khăn
có chăng đó củng chỉ là một cái tên đặt là số phận
nhưng chỉ vì số phận em mang hok đc may mắn đau khổ vs lận đận
vì cuộc đời còn lắm những chông gai
phải tự mình bước qua vì không ai
vì nìm tin đang nắm ở trong tay
hảy bước đi vì điều đó là không sai
sẻ cần 1 vòng tay giúp em vượt qua những khó khăn này
nhưng tìm nơi đâu vòng tay cha mẹ ấm hơn những tấm chăn zầy
hok còn đc đến trường như những đứa bạn cùng chơi
hok còn vòng tay của mẹ mổi khi nước mắt lại rơi
Mel Eddykey
con đương ấy giờ không như mọi ngày...
phải dấu những cơn đau phải gồng gánh thêm chất đầy
có ai ?...cuộc đời này đúng sai
chờ đợi ngày mai nhưng cơn mơ trong tương lai không tồn tại
và chỉ là mơ ước dòng đời này nghiệt ngả
nơi này bao người đang nhìn nhau cười
ta phải đi thôi.................