Chiều buồn mưa giông, khi con mới sanh ra
Ngày nào thân cha, ra đi kiếm sống thành đô
Thuở cha năm nào tơi bời, để con thơ dại bùi ngùi
Do nhà nghèo…Cha đành nuốt lệ xa con
Giờ nhìn con thơ, bơ vơ cha rất yêu
Nhìn nhà quạnh hiu cha đây muốn khóc vì con
Bữa cơm mâm chiều ngày ngày, dĩa rau trái cà nghẹn ngào
Trong lòng buồn … cha nào thốt được thành câu
Ôi…Con ơi…Con hỡi…Con hời…!
Cha gian lao khuya sớm lo tơi bời
Bao nhọc nhằn không đời nào than
Con chăm lo con ráng nên người
Thương cho cha con hãy lo trau dồi
Con thành người là nụ cười cho cha
Hỏi rằng con thơ con đây có trách hờn cha
Cuộc đời gian nan thân cha bão táp triền miên
Bữa cơm mâm chiều dằn lòng, nhớ đây kỷ niệm những lời
Khắc ghi vào lòng, cuộc đời con là của cha/