tám ngàn cây
và chín vạn bước chân anh bước dần xa tôi
tám triệu đêm
cùng mấy trăm cuộc gọi nhỡ trong đêm bất ngờ
mở mắt ra
trời đã sáng khi anh mắt liu diu chìm trong giấc ngủ thật dài
đợi nắng lên
khi mặt trời bên tôi vẫy tay chào
anh có muốn
chúng ta nắm tay nhau đi trên con đường này
đường hơi xa nhé
mong anh không ngại, vì thời gian còn nhiều
tôi rất muốn
chúng ta nắm tay nhau đi suốt con đường này
ừ đường hơi xa đấy
nhưng với anh đây rồi tôi biết chi mệt nhoài
rồi vài năm
tôi ngóng trông từng ngày được gặp anh lần nữa
được cùng anh
đi giữa mùa đông Hà Nội phố không người
cùng chạy đi
chạy nhanh trên những con phố
chạy đi
chạy xa những bộn bề này
em rất muốn
chúng ta nắm tay nhau đi suốt con đường này
ừ đường hơi xa đấy
nhưng với anh đây rồi em biết chi mệt nhoài