Trăm i khúc ớ sông đổ dồn về một ơ bến i, anh chẳng ớ yêu nàng, anh chẳng ớ yêu nàng, anh đến mà chi ơ đây hỡi nàng nàng ơi, hỡi nàng nàng ơi, anh chẳng ớ yêu nàng, anh đến mà chi ớ đây.
Đấy í với đây í i không dây mà buộc, em với anh chàng, em với anh chàng, không chuốc mà sao ơ say hỡi chàng chàng ơi, hỡi chàng chàng ơi, em với anh chàng, không chuốc mà sao ớ say.
Gặp nhau đây í i mời người mà xơi i nước i, xơi nước ớ xơi trầu, xơi nước ớ xơi trầu, sau kết mà nhân ơ duyên hỡi nàng nàng ơi, hỡi nàng nàng ơi, xơi nước ớ xơi trầu, sau kết mà nhân ớ duyên.
Kết ớ nhân ớ duyên i sợ chàng mà lắm ơ lắm i, em sợ lòng chàng, em sợ lòng chàng, chưa thắm mà đã ơ phai i hỡi chàng chàng ơi, hỡi chàng chàng ơi, em sợ lòng chàng, chưa thắm mà đã ớ phai.
Thắm í với phai í i nào ai mà có biết i, cái ngãi đá vàng, cái ngãi đá vàng, ta quyết mà yêu ơ nhau hỡi nàng nàng ơi, hỡi nàng nàng ơi, cái ngãi đá vàng, ta quyết mà yêu ớ nhau.
Lời thơ:
Trăm khúc sông đổ dồn về một bến,
Anh chẳng yêu nàng anh đến chi đây.
Đấy với đay không dây mà buộc,
Anh với nàng không chuốc mà say.
Gặp nhau đây mời người xơi nước,
Xơi nước xơi trầu sau kết nhân duyên.
Kết nhân duyên sợ nàng lắm lắm,
Anh sợ lòng nàng chưa thắm đã phai.
Thắm với phai nào ai có biết,
Cái ngãi đá vàng ta quyết yêu nhau.