Bến đò vắng, sông lặng im. Bóng nắng chiều dần tan
Nơi anh ngồi tương tư thương nhớ về em
Nhặt lên cánh hoa tàn, trái ngang tình tan
Liệu có thể luân hồi kiếp sau bên người
Bức họa ấy, ta tặng em với cả con tim
Thế nhân tình đáng thương muôn kiếp sầu bi
Trăm năm chờ, tình anh cũng hoá thành thơ
Hồng trần như mây, đắng cay duyên hợp tan
Bóng trăng tàn, liệu nàng có nhớ đến anh
Cánh hoa hồng phai tháng năm chờ mỏi mòn
Lệ rơi phận hết duyên tàn
Ngồi ôm thương nhớ bẽ bàng
Luyến lưu tình, ngồi nhìn em khuất dần xa
Nói nói cười cười, mà lòng nghe sao nhói đau
Nuối lệ sầu bi, mà nhìn người đi lòng đau thắt
Dứt mối lương tình của mình
Đành nhìn em vui bên người
Thế thái nhân tình, làm sao tin chữ tình yêu
Rap:
Giữa trăm ngàn bể dâu
Hỡi thế thái ai biết chân tình ấy giờ để đâu
Bao chuyện tình ân ái thiên sử người đời kể nhau
Phận duyên mình cho dù có khóc thì cũng không thể lau
Vì trót tương tư một dung nhan ta nguyện đổi cả tâm can
Chẳng cần màng 1 đời son sắc chỉ cần được thấy người hân hoan
Cánh hồng tàn theo duyên tình một đời mang
Tiễn bước về nơi cố nhân mà sẽ không bao giờ hồi âm
Ta mang chút tình, còn lưu luyến 1 cõi u mê
Đành rằng ôm nỗi đau đớn nuốt đắng nước mắt chẳng thành phu thê
Hoa rơi hoa nở tự có thời
Phận mình cây đắng tuyệt tình khúc lệ chẵng vơi
Đành ôm bao ái thương, tỉnh lặng
Tự hỏi giữa số kiếp nhân sinh, có gì vĩnh hằng?
Mà sao cứ mãi trông xa, phía mây mờ
Có ai dang tay chờ
Hay là chĩ mỗi ta vẫn đang tự luyến, trong ngây khờ