Tìm dung nhan người họa bóng sau ánh trăng tàn, lòng miên man
Giọt sầu hoen làn mi mắt ôm tương tư nàng, ngày dài thênh thang
Người đâu nào hay biết chăng, nguyện ý ta trao từ lâu
Đóa phong lan ven đường cũng hiểu thấu ta, ân tình chôn sâu
Nhìn trời cao hỏi thiên ý cớ sao riêng mình, một đời phong sương
Nghìn trùng xa còn lưu luyến cứ mãi mong chờ, một người không thương
Sợ tơ tình ta cắt ngang, vì mối lương duyên nặng mang
Dẫu tâm can đọa đầy cũng chẳng thể cho ta thêm một bước
Hồng nhan cách biệt đã bao lâu, ta muốn quên không đành
Ngày người quay bước nàng hóa cô liêu, chỉ mình ta đến bên
Từng hạt sương phủ mờ những rêu phong, đôi bờ vai nặng gánh
Chuyện tình ái vẫn hoài trái ngang kiếp duyên không thành
Chorus:
Ngày người quay về với những yêu dấu, bao hoài nghi vỡ tan trong lòng
Ngày mình trao hạnh phúc, xóa tăm tối xóa lệ ướt mi
Chỉ còn ta tàn úa cùng bao ngày tháng, hoài thương một kiếp lưu ly chỉ vì
Đã được thấy nụ cười ấy khi, cố nhân tương phùng
KayDee:
Cứ ngỡ nắm chắc trong tay, vụt mất lúc nào không hay
Thử hỏi có đắng lòng không, mà sao tơ vò như mớ bòng bong
Ta đã tuyệt tình với bao mỹ nữ chỉ muốn đổi lấy người ta mưu cầu
Để kết cục đổi lại được gì ngoài việc hiện tại mình ta ưu sầu
Nơi đây sương khói mờ nhân ảnh, ta thèm một chén canh mạnh bà
Để quên đi hết những chuyện đã qua khi biết tình người chẳng đậm đà
Mong người lưu tâm người chẳng lưu ý, trách mình số kiếp lưu ly
Tự lưu đày bên trong tâm trí, tâm thất ta biến thành kẻ ngu si
Kaisoul & Mr. Đùm:
Hồng nhan cách biệt đã bao lâu, ta muốn quên không đành
Ngày người quay bước nàng hóa cô liêu, chỉ mình ta đến bên
Từng hạt sương phủ mờ những rêu phong, đôi bờ vai nặng gánh
Chuyện tình ái vẫn hoài trái ngang kiếp duyên không thành
Chorus:
Ngày người quay về với những yêu dấu, bao hoài nghi vỡ tan trong lòng
Ngày mình trao hạnh phúc, xóa tăm tối xóa lệ ướt mi
Chỉ còn ta tàn úa cùng bao ngày tháng, hoài thương một kiếp lưu ly chỉ vì
Đã được thấy nụ cười ấy khi, cố nhân tương phùng
Phúc Pin:
Ta chẳng còn phải cưỡng cầu, ôm vào mối hận thương đau
Thân bất vô kỉ cũng vì thiên ý đành mặc tâm can vương máu
Chấp nhận số kiếp đương đầu, duyên lộ chẳng có đường sau
Vậy hà cớ gì phải cố chấp khi đã không thể cùng nhau
Mãi sau này ta mới biết đóa hoa chẳng dành cho ta
Chỉ vô tình là ta đi qua vào mùa hoa nở đẹp nhất
Mãi sau này ta mới biết tình đẹp chẳng dành cho ta
Chỉ vô tình là ta đi qua vào đúng ngày người cô đơn nhất
Kaisoul:
Kiếp lưu ly mình ta…
Đến khi nào?…