Verse 1:
Lướt qua mặt nước như là sao băng
100 cây số không sợ hao xăng
Vốn dĩ sinh ra là thằng háo thắng
Thông tường nhân quả địa lý nhân hòa như một cao tăng
Cảm thấy thanh thản nhưng sao ướt mi
Vặn đến phút chót, mong về trước khi
Mục đích cuối cùng chưa bị tước đi, ước gì bước đi trước
Thay vì trở thành quân được thí
Cảnh vật trong đầu, giờ đang trôi xa
Kỉ niệm phong ba, rời đi vội vã
mong có thiên đường nào cho đôi ta
Ngày giờ năm tháng mong chờ là sự dối trá
Lao đi thật nhanh cho đôi mắt mở
Không khí thành thứ làm mình tắt thở
Cổ họng ứ đọng vài dòng tin tức
Hôm qua mình mất đi người mà mình tin nhất .
Verse 2:
Nụ hôn cuối cùng vào lúc ban mai
Gói ghém cẩn thận điều em mang lại
Cùng nó vượt qua chuyến hành trình dài
Điều anh sợ nhất là bắt bản thân mình nhìn lại
Gặm nhấm cô đơn này như côn trùng
Khoảnh khắc là thứ anh luôn tôn sùng
Cho đến cuối cùng, cũng đành vứt bỏ
Chấp nhận thời gian tàn phai làm mình mất nó
Muốn vứt đi tất, mong bên trong mình yên tĩnh
những thứ đó là biện minh, vì lúc đó có yên bình
anh tự xây một hầm ngục, nhốt tất cả kỷ niệm ở đó, để giữ em cho riêng mình
anh biết, cần siết, nhiều lần, để giết, con tim, mình chết
anh tiếc, trước đó, tại sao, không thể làm gì hết
anh nghĩ, quá nhiều thứ, về cái giá mình phải trả
anh đã không nghĩ đến, cái ngày mình phải xa