Khi tao đến với rap thì tao cũng chỉ là người bình thường tao cô lập mình trong căn phòng vắng không một thằng bạn,chẳng 1 tình thương
Tao bắt đầu đặt bút và nghĩ về câu,giai đệu lệch lạc tao viết nghệch ngoạc cấm đầu thu âm chẳng biết lệch nhạc,càng thu càng nản,cảm thấy mệt,nhạt.!
Tao thừa biết tiếng nói của mình nó chẳng là gì trong mắt họ
Tao đã mang cái tôi của chính bản thân đem ra dư luận và cắt nó
Chắc có thứ gì gọi là duyên số đã đẩy dấu chân tao đến nơi đây
Hơi tay tao nóng,thành quả tao trống nhưng vẫn cố lên dù mắt hơi cay
Không phải nhất ! mày không phải là người duy nhất
Tao có thể thay thế chổ mày,để cướp linh hồn của họ đi mất
Câu nói đó trở thành động lực giúp cho đôi chân tao luôn cố gắng Tao đéo cần thiết bước lên đỉnh cao ,chỉ làm nghệ sĩ ở nơi phố vắng..oh
Tao có thể vẽ lại cuộc sống ngoài kia bằng mắt tao
Tao có thể bòn rót tư tưởng của mấy thằng ngu học bằng track ảo Tao có thể viết ra được bản tình ca khiến tim mày đau nhói
Và khi những đều có thể tao vượt qua được thì hình tao sau khói
Karik :
Tao như 1 chú lính nhựa với micro là súng,vác theo lyric như đạn,chơi cùng beat như bè bạn,xem giấy viết như hành trang…quanh năm chinh chiến vì sự thật,lắm lúc mệt mỏi chỉ muốn quay lưng,cuối mặt,nhắm mắt …rồi buông cán.
Nhưng không !
Vì đời còn quá nhiều sự thật chưa được phơi bầy
Bố cục còn chưa được khơi dậy
Nỗi buồn anh em còn vơi đầy
Tâm sư tao còn cả trời mây
Nếu như tao để viết rời tay
Giấc ngủ mỗi đêm của tao không biết đến bao giờ được thảnh thơi đây
Dù biết tương lai nhạc rap Việt Nam là ngục tối
Tao vẫn cứ feel cùng những chiến hữu đến khi nào tao muốn gục thôi
Nay , Mai bao giờ ngã thật sự tao không biết
Nhưng chắc chắn khi còn thở vì cuộc chiến này tao sẽ cố bước tiếp
Sự sống tao là hiphop,mạch máu trong tao là âm nhạc
Linh hồn tao bán cho quỷ dữ đổi lấy huyết thanh la nhạc rap
Định mệnh có xích chân tao nhịp beat vẫn luôn văng vẳng ngang tai
Vì rap là thứ cuối cùng…tao muốn nằm cùng trong quan tài…