Nhìn bóng mẹ hiền ôi nhiều vất vả con thương,
Nhìn dáng cha hao gầy vì sớm hôm những lo toan.
Tuổi thơ con biết mẹ cha là những mùa xuân,
Là vòm che nắng mưa, nâng bước con để đến ngày sau.
Bầu trời cao chẳng sánh bằng cha, biển nước lớn sao sánh nghĩa tình mẹ hiền.
Rồi tháng năm trôi con giờ thấu hiểu nhiều hơn,
Rằng sống sao cho tròn để không phai nghĩa quên ơn.
Mồ hôi cha rớt đồng xa trưa nắng thành cơm,
Hằn trên tay vết đau may áo con được ấm mẹ ơi.
Nụ cười cha, ánh mắt mẹ yêu, là bao nhiêu niềm mong ước soi sáng lối con đi.
ĐK:
Mẹ đừng buồn nhé hỡi bao yêu thương cho con, xin mai sau đền nghĩa đáp ơn,
Và mọi lời cha yêu vang mãi, nguyện lòng sẽ gắng phấn đấu như điều cha mong.
Mẹ đừng buồn nhé hỡi đôi vai mong manh rồi, tóc phai màu ngày nắng đêm sương. Dù giờ này tha phương xa xứ, mà lòng nặng sâu con xin gửi về mẹ cha.
Dù rằng cuộc sống lấy đi trên đôi mắt Người, nước mắt rơi đành gắng nét vui,
Một lời từ tâm con muốn nói: Dành lại niềm vui đã mất gửi về mẹ cha.