Khi nông nổi như kỳ hoa dị thảo
Chỉ nở bừng rồi tắt lịm ra đi
Mấy mươi năm một hơi thở sá chi
Nhìn ngược lại cuộc tròn vuông ốc đảo
Nước vẫn trôi cánh chim về bay mãi
Lưu lại gì, bóng lặng ảnh phù du
Trong thoáng chốc qua rồi không trở lại
Có còn chăng ý nhạn vẽ thiên thu
Bạc trắng đầu ngỡ tuyết vun tay phủ
Mà chừng như da nhụn dáng gầy khô
Dưới mặt hồ mây trôi mành liễu rủ
Cánh nhạn nào bay vội cõi hư vô
Loài dị thảo tìm về trong nắng trổ
Để hương bay mang ướp thắm đôi bờ
Chút mỏng manh thơm hoài thừ thiên cổ
Đã đọng thành sóng cuộn những vần thơ.