Bởi thân em như cánh hoa lục bình
Trôi nổi trên sông dài mà đường đời đắng cay triền miên
Tủi thân vương lắm ưu phiền
Buồn phận mình khổ đau vì ai...?
Bụi hồng một mình đơn lẻ tiếc thương phận hèn
Nào đâu dám trèo cao
Lở ôm duyên phận bẻ bàng kiếp hoa tàn biết tựa nơi đâu
Từng đêm vương khối tình sầu giọt lệ nào ướt trên bờ môi
Đời sao bạc trắng như vôi...?
Xót xa riêng một mình thôi
Khối sầu còn nặng tim côi để tháng năm hiu quạnh người ơi..!
Em nặng sầu tương tư
Ôm khổ đau đêm dài nhớ thương
Người xưa đã quên câu thề
Vui ái tình bên người yêu mới
Đời em nghèo cút côi
Nên đắng cay riêng phần em thôi
Ân tình nay đã lìa đôi
Trách cho cao dày an bày người ơi..!
Em lặng nhìn ben sông
Xao xuyến mong chờ mong
Tê tái cả tim lòng sao lệ dầm chan
Vụn vỡ tâm can
Người đã phụ em...
Thôi hết rồi câu ước nguyện chung lối mộng nay lỡ rồi
Sao nỡ đan tâm hỡi bạn tình...?
Ngàn năm em vẫn yêu anh..!
Anh đành bội nghĩa
Có con chim nhạn bây về trong đêm
Lẻ loi cô quạnh ôm sầu muôn thu anh có hay..?
Khóc... Khóc cho đêm này không còn đau
Bởi anh thay lòng ta lìa nhau
Cũng do em khờ nên đành cam duyên tình dở dang
Có... Có con chim nhạn bay về đâu...?
Bóng đêm lạnh lùng thêm quặn đau
Bão giông loạn cuồng như lòng em
Rã rời nát tan
Duyên ngàn năm thôi đành vỡ đôi.
Duyên tình làm tim đau
Bao trái ngang xin hẹn nhau kiếp sau
Hồn em sẽ bên anh suốt đời
Mãi không xa rời cho dù ngăn cách
Vì phận nghèo cút côi
Em dám đâu ước vọng xa xôi
Nhưng lòng trót yêu người ơi...!
Bởi do tơ lòng chia lìa lứa đôi mà thôi
Câu hejn thề hôm nao
Nay phải xa lìa nhau
Nước mắt thêm nghẹn ngào nhìn người ra đi
Tiếng nói phân ly
Lòng thắt từng cơn
Ơi hỡi trời..! Sao nỡ đành... Chia cắt tình duyên chúng mình..?
Em mãi yêu anh cho dẫu mình
Ngàn năm cách ngăn
Duyên tình dang dở
Kiếp sau xin hẹn tương phùng bên nhau
Mấy sông rửa sạch nổi lòng của em..
Anh hỡi có hay,,,?