Anh ơi ...nép vào lòng em,má kề bên nhau ta nhắc chuyện ngày qua cho mối duyên thêm mặn mà...hơ hơ hơ
Em ơi ...nếu mà sau này giấc mộng không thành thì đành đôi ngã chia ly chớ đừng ưu sầu làm chi.
Bao năm rồi người klhông quay trở lại
Chuyện ân tình thành nỗi nhớ riêng tư
Bạc trắng như vôi ta buồn ta đếm thế sự
Người quên quên mất rồi người lại nhớ nhớ khôn nguôi
Nào ai ngờ tình yêu cũng như bọt bèo cho lòng buồn hiu
Nào ai ngờ thời gian chôn vùi đi hết mối duyên lỡ làng
Em bước qua cầu,mình anh một mối ưu sầu
Còn đâu giây phút ban đầu
Tình nay đã vội phai màu
Anh ơi anh hỡi ,duyên tình dù có thương đau,nhưng lòng ta mãi yêu nhau ,cho thời gian không úa màu
Em ơi em hỡi xuân về nào có đâu xa,nếu mà mỏi gối bôn ba,Anh về nối lại tình ta.
Ta tìm đến đường phố cũ như ngày xưa vẫn tìm về nơi mái ấm nhà êm
Ta như chim nhớ núi rừng về thăm cây thăm cội sao rừng chiều đìu hiu
Thôi ta quên chuyện xưa đi,không nhớ chi giữa ngày phân ly
Đường đời đã ngăn đôi chúng mình,lệ sầu mờ phai đi bóng hình
Anh ơi,nếu còn yêu nhau,nhé đừng gặp nhau,nhé đừng gặp nhau cho luyến lưu khi biệt ly,thêm vấn vương làm gì,hơ hơ hơ....
Em ơi có ngờ đâu rằng khúc nhạc chưa tàn mà vội xa cách em ơi,đôi ngã biết tìm về đâu
Em đâu ngờ tình yêu nay cách trở,từng đêm dài còn một bơ vơ.
Tình nghĩa trăm năm nay đã chia hai hướng đời.Người đi quên mất rồi người lại nhớ nhớ không nguôi.
Giờ đâu còn ngày xưa lúc em dại khờ anh hoài ngẩn ngơ
Giờ qua rồi ngày xưa chung đường hai đứa lúc tan trường về
Nay vắng xa nhau rồi từ khi mình cách phương trời
Giờ nghe chua xót bên đời nhìn nhau nói chẳng nên lời
Chim xa rừng còn thươn gcây nhớ cội,người xa người rồi tội lắm người ơi
Người bỏ ra đi quên tình xưa quên ước thề,người đi quên lối về thôi đành đôi ngã chia ly.
Người bỏ ra đi quên tình xưa quên ước thề,người đi quên lối về thôi đành đôi ngã chia ly.
Người bỏ ra đi quên tình xưa quên ước thề,người đi quên lối về thôi đành đôi ngã chia ly.