Ngược thời gian,
Trở về quá khứ
Phút giây chạnh lòng
Bao nhiêu kỷ niệm,
Bao nhiêu ân tình
Chỉ còn lại con số không
Ai thương ai rồi
Và ai quên nhau rồi
Trong suốt cuộc đời
Tương lai trả lời thôi
Một mùa xuân,
Năm nào hai đứa
Ngắm hoa đào rơi
Lo cho số phận,
Lo cho duyên mình
Sẽ thành một kiếp hoa
Sớm nở tối tàn,
Đời ai không một lần
Quen biết rồi thương
Yêu nhau rồi lại xa
Thôi thế là thôi,
Là thế đó,
Dĩ vãng là thơ
Đem thơ về ghép nhạc
Thành khúc tình ca
Thôi thế là thôi
Là thế rồi
Hiện tại ước mơ nhiều
Cuộc đời rồi đấy
Biết bao giờ mới được yêu
Ngày biệt ly chúng mình
Chưa nói hết câu tạ từ
Năm năm cách biệt,
Năm năm mong chờ
Héo mòn tình nghĩa xưa
Nhắc đến thấy buồn
Tình kia ngăn đôi đường
Nhật ký đời tôi
Ghi thêm một lần thương
Đôi mắt anh lặng buồn,
Nhìn em mà không nói
Tình đôi ta có nói
Cũng không cùng
Mong một lần
Một lần em đã nói
Trời lại hết mùa đông
Ôi gió đông lạnh đầy,
Đã qua mùa ân ái
Đàn sang sông
Chất ngất khúc âm thầm
Trăng vằng vặc
Một mùa thu đẹp quá
Em là người
Em nhỏ thơ ngây
Chớ anh đừng
Đứng dựa tường hoa
Nhìn nhau mà không nói,
Cách xa mấy ngân hà
Mình cách xa,
Em nhìn chim ô thước
Sẽ bắc cầu nguyện ước
Nhớ hôm nào
Bỏ mặc em đau
Chuyện ân tình thế thái
Khép đôi cánh chim trời
Trả nhớ thương,
Em về ôm thương nhớ
Anh theo gió vờn mây
Ai nói em sầu mộng
Bảo em là giai nhân
Tình thi nhân
Biết đã khổ đau nhiều
Yêu một lần,
Giọt sầu rơi ngập lối
Ngày mộng đó còn chăng
Hôm tiễn nhau thật buồn,
Còn vui đùa câu nói
Tình anh đau,
Có biết vẫn trong lòng
Nghe gợn buồn
Một mùa thu vàng úa
Yêu rồi lòng em buồn thôi.
Mưa phùn ướt trái mồng tơi
Nghe nặng kỷ niệm mồ côi
Ngày xưa em vẫn nói
Mồng tơi chung một lối
Cớ sao giờ quên mất rồi
Cô quạnh anh bướm mình ơi
Đi về ôm trái mồng tơi.
Trái mồng tơi tím rụng tả tơi
Gót son ưu phiền em dẫm chơi vơi
Mồng tơi ơi hỡi mồng tơi
Trái mồng tơi tím rụng tả tơi
Cố nhân đâu còn thăm hỏi ai ơi
Mồng tơi ơi hỡi mồng tơi.
Canh gầy đem trái mồng tơi
Hao mòn nỗi niềm đầy vơi,
Tình bay xa tầm với
Ngõ tim không người tới
Lẻ loi mình tôi cuối trời
Đơn lạnh anh bướm vàng ơi,
Sao còn ôm trái mồng tơi.
Em vốn mang thân con gái nhà nghèo
Thay cha mẹ già lo đàn em yêu
Tuổi trăng đôi tám mỹ miều
Mà em nào ước mơ nhiều
Khi biết nhà vách lá cột xiêu.
Em vẫn đêm đêm gánh nước ngõ lầy
Bao nhiêu nhọc nhằn chai hằn trên vai
Một sương hai nắng thân này
Miễn sao đẹp ý mẹ thầy
Cơm qua ngày hai buổi cà dưa.
Đôi khi em muốn thoát ra kiếp nghèo
Đi kiếm những nơi tiền nhiều
Giúp đỡ mẹ thầy thân yêu
Chợt thương lời khuyên
Thầy mẹ còn đó
Nghèo cho sạch rách cho thơm
Ham gấm lụa mà hư thân.
Em biết cha mẹ
Ơn nghĩa tràn đầy
Con không mẹ thầy
Như đàn không dây
Mỗi đêm em đếm sao trời
Cầu mẹ thầy sống muôn đời
Tuy nhọc nhằn rau cháo mà vui.
Mỗi đêm em đếm sao trời
Cầu mẹ thầy sống muôn đời
Tuy nhọc nhằn rau cháo mà vui.
Đã lâu rồi đôi lứa
Cách đôi nơi
Tơ duyên xưa còn hay mất
Mái trường ơi
Em tôi còn học nữa
Hay ra đi từ độ nào
Ngày xưa đó ta
Hay đón dìu nhau
Đi trên con đường lẻ loi
Mấy năm qua rồi em
Anh không gặp nữa
Bao yêu thương và nhớ
Anh xin chép nên thơ
Vào những đêm buồn
Mưa mưa rơi từng đêm
Mưa triền miên trên đồn khuya
Lòng ai thương nhớ vô biên
Anh ra đi ngày đó
Ta nhìn nhau mắt hoen sầu
Không nói nên câu giã từ
Mong anh mong làm sao
Cho tình duyên không nhạt phai
Theo năm tháng
Thoáng qua mau
Yêu, yêu anh nhiều lắm
Nhưng tình ta vẫn không thành
Khi núi sông còn điêu linh
Hái trộm hoa rừng
Về trao một người
Ngày xưa anh đã hứa
Màu hoa kỷ niệm
Tuy đã tàn úa,
Tâm tư vẫn dạt dào
Năm xưa lối này
Vẫn thường dìu em đi
Tàn cây năm trước
Anh viết tên em
Còn xanh lá cành,
Ghi dấu kỷ niệm
Những ngày còn bên nhau.
Ghế lạnh đá buồn,
Để em đợi chờ
Chiều xa xưa năm ấy
Vì anh lỗi hẹn
Cho em hờn dỗi,
Cho mi em nhạt nhòa
Anh ra đi rồi mới
Nhận được tin nhau
Hàng trăm thư viết
Anh gởi cho em
Ðời trai chiến trận,
Em biết lỗi hẹn
Có phải tại anh đâu.
Nhưng cớ sao em buồn
Tình ta ước hẹn nhiều rồi
Ngày mai ấm lại cuộc đời
Kể chuyện xa vắng
Thấy thương nhiều hơn.
Khi núi sông đang mịt mờ
Người trai nhuốm nhiều tuổi đời
Chuyện xưa khép chặt vào lòng
Dù đi chinh chiến
Vẫn nhớ người tôi mến thương.
Ngày xưa tôi có quen
Một người em gái nhỏ
Tuổi đang mười sáu
Mái tóc chớm ngang vai
Tình như nụ hoa nở
Trong lòng đời ngọt ngào
Rồi yêu thương ai đem
Ghép cho đôi tim non
Đến xuân qua cho nhau
Thấy nao nao
Ai thương yêu ai,
Đó chỉ là tình
Của mỗi con người.
Thôi hết rồi người đã xa tôi
Quên hết lời thề ngày xa xôi
Quên đường xưa lối qua ngậm ngùi
Nghe thời gian bước đi bồi hồi
Hai ta cùng chung lối.
Ôi những kỷ niệm
Ngày bên nhau
Nay chỉ còn là
Niềm thương đau
Sao tình yêu hóa ra hận sầu
Sao dịu êm hóa ra nghẹn ngào
Sao cuộc đời tựa chiêm bao.
Hết những ước mơ
Lệ tuôn gối nhỏ
Đêm dài rưng rưng nhớ
Cuộc đời từ đây
U buồn ngang trái
Để mình em đắng cay
Anh nhớ hay chăng?
Anh nói rằng
Trọn đời yêu em
Sao nỡ đành lòng
Nào lại quên
Câu tình yêu giữ
Không nhạt màu
Câu mình thương
Đến khi bạc đầu
Bây giờ trả lại trăng sao.
Câu tình yêu giữ
Không nhạt màu
Câu mình thương
Đến khi bạc đầu
Bây giờ trả lại trăng sao.
Câu tình yêu giữ
Không nhạt màu
Câu mình thương
Đến khi bạc đầu
Bây giờ trả lại trăng sao.