Thành phố nào nhớ không anh
Nơi chúng mình tìm phút êm đềm
Thành phố nào vừa đi đã mỏi
Đường quanh co quyện gốc thông già
Chiều đan tay nghe nắng chan hoà
Nắng hôn nhẹ làm hồng môi em
Mắt em buồn trong sương chiều
Anh thấy đẹp hơn.
Một sáng nào nhớ không anh
Ngày chủ nhật ngày của duyên mình
Thành phố buồn nằm nghe khói toả
Người lưa thưa chìm dưới sương mù
Quỳ bên nhau trong góc giáo đường
Tiếng kinh cầu dệt mộng yêu đương
Chúa thương tình, sẽ cho mình mãi mãi gần nhau.
[ĐK:]
Rồi từ đó vì cách xa duyên tình thêm nhạt nhoà
Rồi từ đó chốn phong ba em làm dâu nhà người
Âm thầm anh tiếc thương đời,
Đau buồn em khóc chia phôi
Anh về gom góp kỷ niệm tìm vui.
Thôi tiếc thương mà chi
Trông mong gì anh đi về đi
Anh đi về đêm nay cho trọn cuộc vui
Người đến tìm tôi một đêm trời bão bùng
Giọng nói người xưa như hờn oán
Đừng nhắc người ơi mười năm rôì còn gì
Em sợ em sợ những ngày biệt ly.
Anh đâu ngờ
Có ngày đàn đứt dây tơ
Một phút tim anh ơ hờ
Trọn kiếp anh vương sầu nhớ
Nói đi anh cả đời mình mãi đi tìm
Cả đời mình xây ước mơ
Cho ngày mộng được nên thơ
Cuối cùng là tình bơ vơ.
Thôi tiếc thương mà chi
Trông mong gì anh đi về đi
Anh đi về đêm nay cho tròn cuộc vui
Thôi tiếc thương mà chi
Thôi tiếc thương mà chi.