Khi vừa lớn lên, tôi đã vội yêu một người
Nên chưa hiểu đời, cuộc đời bạc trắng như vôi
Tình yêu thứ nhất đã đổi ngôi
Người yêu thứ nhất đã phụ tôi
Giấc mơ chung đời tưởng êm đẹp bên nhau
Cho đến ngàn sau
Khi vừa biết yêu, tôi ngỡ tình yêu là đẹp
Nên chẳng ngại ngùng, tình đầu trao hết cho nhau
Nụ hôn thứ nhất cho người yêu
Để người đem đến bao sầu đau
Trót thương nhau rồi đành ôm hận thương đau
Cho đến muôn đời
Ai ơi tình cũ lỡ làng rồi
Người về nơi ấy có vui không?
Để lòng tôi mãi nhớ thương mong
Lạnh lùng kiếp cô đơn mùa đông
Tương lai đừng nhắc đến làm gì
Thiệp hồng thôi nhé hết chung tên
Cuộc tình hai đứa đã vô duyên
Đường trần có riêng tôi tìm quên
Không còn có nhau, thôi nhé gặp nhau càng buồn
Chôn vùi kỷ niệm, kỷ niệm đường vắng không tên
Hàng cây cao vút như lặng im
Lịm tình tôi chết sau một đêm
Phút giây ban đầu rồi đi vào thiên thu duyên kiếp lỡ làng
Hoa mười giờ
Hôm chia tay chiều Chủ Nhật
anh bảo rằng tuần sau anh tới
Hái một nụ hoa xinh xinh màu tim tím
anh cài lên mái tóc thề
rồi hẹn tuần sau
khi hoa mười giờ nở, anh sẽ đến thăm em
Em trông chờ từng phút, bao đêm rồi không ngủ
Mong tới ngày được gặp anh
Bao trông mong chiều Chủ Nhật
Đã đến rồi, trời sao không nắng
Chỉ sợ trời mưa cho anh ngại không tới
Để mình em đếm thương dài
Ngập ngừng thật lâu
khi em chọn áo tím xưa anh nói yêu em
Em xin mẹ ra phố, mẹ vui cười khẽ nói:
"Con gái mẹ thật là xinh"
Đây công viên chốn hẹn hò, chứng kiến bao lời thề
Tình yêu vừa lên ngôi, xưa anh hay nói rằng yêu
Luôn một lòng chung thủy dù đời vẫn đổi thay
Nhưng sao nay quá mười giờ, hoa tím đã nở rồi
mà sao anh không đến, cho em luôn ngóng chờ anh
âu lo từng giây phút lệ buồn rơi ướt mi
Em bơ vơ quay trở về
qua phố chợ chợt nghe tiếng sét nổ sầm bên tai
khi em chợt trông thấy anh cùng ai bước chung đường
người đẹp của anh bên anh màu áo tím
Sao nghe quá chua cay
Em thương phận con gái như hoa mười giờ
Nở đẹp giây phút ban đầu
Hoa Tím Người Xưa
Tác giả: Thanh Sơn
Rồi chiều nay lá khô rơi đầy có người nhìn buồn lây
Gom nhớ thương sưởi tình cô liêu ấm thêm lòng ít nhiều
Tâm tư bâng khuâng ngày đôi ta đến đây
Cũng vườn xưa chốn này
Nhặt hoa tím rụng cài lên áo
Có ai đâu ngờ hoa tím cả người thương
[ĐK:]
Hương xưa ơi! Tìm đâu thấy kỷ niệm
Bởi một màu hoa tím?
Còn lại đây những khung trời chơ vơ
Tháng năm lòng ngóng chờ
Rồi từ đó những đêm buồn mang tới
Thương nhớ khôn nguôi người xưa xa cách rồi
Ân tình suốt đời, giấu trong lòng riêng nức nở mà thôi
Nhìn màu hoa ngỡ như em cười lúc mình vừa gặp nhau
Xuân vẫn qua, đếm thời gian trôi biết ai về chốn nào
Đâu đây dư hương gởi tâm tư luyến thương
Ngước nhìn hoa tím rụng tình sao hững hờ
Người xưa hỡi! thấu cho nỗi lòng hoa tím còn người đâu?
Kẻ Đến Sau
Tác giả: Trương Hoàng Xuân
Thôi anh đừng nói những lời gì yêu đương
Tình đầu hay tình cuối
Vì em như sân ga bé nhỏ
Chuyến tàu thì đổ bến đó rồi đi
Nên em tuy thương anh
Nhưng đời làm thân con gái
Một đời lỡ yêu rồi, đành mang giấu tủi hờn
Nỗi niềm cay đắng
Làm thân con gái sao chấp nhận những chuyện không may
Ai ơi tình cũ lỡ làng rồi
Người về nơi ấy có vui không?
Để lòng tôi mãi nhớ thương mong
Lạnh lùng kiếp cô đơn mùa đông
Tương lai đừng nhắc đến làm gì
Thiệp hồng thôi nhé hết chung tên
Cuộc tình hai đứa đã vô duyên
Đường trần có riêng tôi tìm quên
Không còn có nhau, thôi nhé gặp nhau càng buồn
Chôn vùi kỷ niệm, kỷ niệm đường vắng không tên
Hàng cây cao vút như lặng im
Lịm tình tôi chết sau một đêm
Phút giây ban đầu rồi đi vào thiên thu duyên kiếp lỡ làng