Tình đôi ta nay đã lỡ
Ngăn cách đôi nơi gặp không dám chào.
Cớ sao trời nào đành ly tan, một người trong sầu nhớ,
Một người ôm mặt khóc, duyên kiếp bẽ bàng.
Còn chi đâu anh đừng nói.
Hoa mất hương trinh nhụy phai úa rồi.
Đếm đêm dài ngậm ngùi chua cay, tại đời gây hờn oán,
Em nào đâu có phụ lòng nhau
Mình không duyên nợ châp nhận cho nhé anh ơi
Giờ đây, lầu mộng theo gió bay, dã tràng se cát biển đông.
Đồng giọt mưa ngâu, lệ đổ luyến thương.
Về đi anh xây tình mới
Xin hãy quên câu ngày xưa ước hẹn.
Những ân tình là bể dâu thôi,
Hiểu được em thì chớ mang buồn đau trách tình đổi thay.
Sao anh bỏ ra đi em nào có tội tình gì
Sao anh bỏ ra đi em nào có lỗi lầm chi
Sao anh bỏ ra đi để em thương nhớ hoài ôm kỷ niệm
Buồn lên mấy nẻo hẹn hò anh biết không
Sương khuya lạnh đôi vai đi về thui thủi một mình
Ưu tư nặng con tim em buồn thao thức cả đêm
Sao anh bỏ ra đi bỏ quên em giữa dòng đời xuôi ngược
Giờ đây mất nhau rồi tình mồ côi
Trong bơ vơ trong nỗi đau vùi
Em chợt nhớ rằng tội em nghèo rớt trái mồng tơi
Mà trèo cao vướng sợi tình rồi
Nên té giữa đời ôm trái sầu buồn đơn côi
Em mang tội si mê nên đường yêu lạc nẻo về
Em mang tội yêu anh khi đời em trắng bàn tay
Nay anh bỏ ra đi đèn đêm hiu hắt sầu ngơ ngẩn buồn
Buồn lên mấy nẻo đường tình buồn nào hơn