Tôi kể người nghe đời lan và điệp một chuyện tình cay đắng
Lúc tuổi còn thơ, tôi vẫn thường mộng mơ, đem viết thành bài ca
Thuở ấy Điệp vui như bướm trắng, say đắm bên Lan, Lan yêu anh vô ngàn
Thương yêu vô vàn, nguyện thề non nước sẽ không hề lìa tan
Chuông đỗ chùa xa, chiều tan trường về điệp cùng lan chung bước
Cuối nẻo đường đi, đôi bóng hẹn mùa thi, Lan khóc đợi người đi
Lần cuối gặp nhau Lan khẽ nói, thương mãi nhe anh, em yêu anh chân tình
Nếu duyên không thành, điệp ơi lan cắt tóc quên đời vì anh
Nhưng ai đâu ngờ, lời xưa đã chứng minh khi đời tan vỡ
Lan đau buồn quá, khi hay điệp đã đi xây mộng gia đình
Ai nào biết cho ai, đời quá chua cay nên đành lỡ vì ai
Bao nhiêu niềm đau cũng vùi chôn từ đây, vùi chôn từ đây.
Rồi nàng buồn, thơ thẫn chẳng còn ngồi trang điểm hoa màu phấn
Để phai úa đến tàn cả hương sắc, tháng ngày luôn héo hon
Hoa không tươi khi hay nàng ít nói, chim muốn ngừng tiếng hót
Trời không thương nên đêm đổ giông tố cướp đi cuộc đời nàng
Sau người về đây để tìm những thôi đã mất còn đâu
Ôi buồn làm sao, đồi thông xưa nay đã vắng bóng người yêu
Ôi đời họp tan, họp rồi tan như mây kia gặp gió
Chàng tương tư bao năm về bên ấy, vắng đi từ đây
Nàng quyết ra đi xa làng mình, người tình yêu dấu
Đời ngỡ chắc rằng nàng đã bước, đã bước qua cầu
Mà nào ngờ đâu ôm tình ấy đi tìm dãy núi cao
Đi sâu vô rừng quên tình hay đi vô rừng trốn mình, Tình vẫn ưu sầu
Từ đó không ai, ai còn gặp, gặp nàng đâu nữa
Chỉ có con chim rừng nhiều khi thấy nàng khóc một mình
Rồi một mùa đông chim nhìn thấy, thấy nàng dưới gốc cây
Tương tư nhân tình khôn lường,đau thương ưu tình vô cùng, nàng chết trong rừng
Thi ơi thi ơi thi, thi biết biết không thi
Khi con tim yêu đương là sống với đau thương
Khi con tim yêu đương là chết với ưu sầu
Thì thi đã biết cớ sao thi buồn
Thi ơi thi ơi thi, thi biết biết không thi
Khi con tim yêu đương là sống với đau thương
Khi con tim yêu đương là chết với ưu sầu
Thì thi đã biết cớ sao thi buồn