Đập vỡ cây đàn giận đời đập vỡ cây đàn
Người ơi người ơi! Tình ơi tình ơi!
Đập vỡ cây đàn giận đời bạc trắng như vôi
Giận người điên đảo quên lời
Đập vỡ cây đàn giận người con gái yêu đàn
Buồn ơi buồn ơi! Làm sao để nguôi
Đập vỡ cây đàn giận đời đổi trắng thay đen
Giận đời trở như bàn tay
ĐK
Chuyện ngày qua, tôi gặp người con gái mang giọng ca thật buồn
Em bảo tôi rằng: Anh đi học đàn
Để đàn theo lúc em ca, những ngày hoa mộng đời ta
Tôi yêu nàng nên vội vàng lên tỉnh đi tìm theo học đàn
Sau một năm trường, tôi trở về quê hương
Nhưng người em gái, ngày ấy đã đi rồi
Tôi hỏi thăm dò từng người trong xóm tin nàng
Nàng đâu nàng đâu, nàng đâu nàng đâu
Người báo tin mừng nàng gặp nhạc sĩ vang danh
Rồi cùng xây đắp gia đình
Tôi xót thương nàng và rồi tôi khóc thương mình
Đời ơi còn chi, đàn ơi biệt ly
Đập vỡ cây đàn giận đời đổi trắng thay đen
Giận đời trở như bàn tay
Đôi khi trộm nhìn em
Xem dung nhan đó bây giờ ra sao
Em có còn đôi má đào như ngày nào
Kể từ khi vắng anh em như tấm vải lụa nhầu
Thương thâu đêm giấc ngủ xanh xao
Anh có bề nào ai đón ai đưa
Cuộc đời là vách chắn là rào thưa
Thương em tiếng hát sang mùa
Một mai mưa ướt áo em áo mỏng đường mòn
Dáng nhỏ chân đêm
Đời từ muôn thuở tiếng mưa có vui bao giờ
Chuyện lòng tôi kể cách đây đã ba mùa mưa
Tôi đem tất cả chuyện lòng trao hết cho người
Nguyện trọn thương trọn nhớ
Nàng là trinh nữ tóc buông kín đôi vai gầy
Một làn môi đỏ, mắt chưa vấn vương vì ai
Chân son gót nhỏ đi tìm hương phấn cho đời
Trời xanh đã an bài
Yêu nhau như bướm say hoa
Đẹp như giấc mộng vừa qua những năm đầu
Năm sau mưa gió vì đâu
Nàng đã quên dần xa rồi năm thứ ba
Nhìn trời mưa đổ thấy đau buốt thêm trong lòng
Tình là hoa nở thắm tươi đó nhưng rồi phai
Khi xưa nếu chẳng đem tình dâng hết cho người
Thì nay có đâu buồn
Nàng là trinh nữ tóc buông kín đôi vai gầy
Một làn môi đỏ, mắt chưa vấn vương vì ai
Chân son gót nhỏ đi tìm hương phấn cho đời
Trời xanh đã an bài
Yêu nhau như bướm say hoa
Đẹp như giấc mộng vừa qua những năm đầu
Năm sau mưa gió vì đâu
Nàng đã quên dần xa rồi năm thứ ba
Nhìn trời mưa đổ thấy đau buốt thêm trong lòng
Tình là hoa nở thắm tươi đó nhưng rồi phai
Khi xưa nếu chẳng đem tình dâng hết cho người
Thì nay có đâu buồn
Khi xưa nếu chẳng đem tình dâng hết cho người
Thì nay có đâu buồn
Khi xưa nếu chẳng đem tình dâng hết cho người
Thì nay có đâu buồn
Thuở ấy xa xưa có một nàng, một nàng thiếu nữ
Một đóa hoa hồng tình phơi phới tuổi mới trăng tròn
Cuộc đời hồng nhan, cay và đắng thôi thì lắm trái ngang
Bao nhiêu trai làng yêu nàng
Đi theo xin nàng tim vàng
Nàng vẫn không màng
Nàng đã trót yêu, yêu một chàng, một chàng nghệ sĩ
Tình hỡi ơi tình, chàng đã có, đã có gia đình
Người đời cười chê cho tình đó như là gió với trăng
E sao duyên mình không thành
Như bao cô nàng thất tình
Nàng khóc một mình
Thi ơi Thi ơi Thi Thi có biết không Thi
Khi con tim yêu đương là sống với đau thương
Khi con tim yêu đương là chết với u sầu
Thì Thi đã biết cớ sao Thi buồn
Nàng quyết ra đi, xa làng mình người tình yêu dấu
Đời ngỡ chắc rằng nàng đã bước, đã bước qua cầu
Mà nào ngờ đâu, ôm tình ấy đi tìm dãy núi cao
Đi sâu vô rừng quên tình
Hay đi vô rừng trốn mình
Tình vẫn u sầu
Từ đó không ai, ai còn gặp, gặp nàng đâu nữa
Chỉ có con chim rừng, nhiều khi thấy nàng khóc một mình
Rồi một mùa đông, chim nhìn thấy thấy nàng dưới gốc cây
Tương tư nhân tình khôn lường
Đau thương vô tình vô cùng
Nàng chết trong rừng
Thi ơi Thi ơi Thi Thi có biết không Thi
Khi con tim yêu đương là sống với đau thương
Khi con tim yêu đương là chết với u sầu
Thì Thi đã biết cớ sao Thi buồn
Đường lên dốc đá nửa đêm trăng tà nhớ câu chuyện xưa
Lầu ông Hoàng đó thuở nào chân
Hàn Mặc Tử đã qua
Ánh trăng treo nghiêng nghiêng, bờ cát dài thêm hoang vắng
Tiếng chim kêu đau thương, như nức nở dưới trời sương
Lá rơi rơi đâu đây sao cứ ngỡ bước chân người tìm về giữa đêm buồn
Đường lên dốc đá nhớ xưa hai người đã một lần đến
Tình yêu vừa chớm xót thương cho chàng cuộc sống phế nhân
Tiếc thay cho thân trai, một nửa đời chưa qua hết
Trách thay cho tơ duyên chưa thắm nồng đã vội tan
Hồn ngất ngư điên cuồng cho trời đất cũng tang thương, mà khổ đau niềm riêng
Hàn Mạc Tử xuôi về quê cũ, dấu thân nơi nhà hoang
Mộng Cầm hỡi thôi đừng thương tiếc, tủi cho nhau mà thôi
Tình đã lỡ xin một câu hứa, kiếp sau ta trọn đôi
Còn gì nữa thân tàn xin để một mình mình đơn côi
Tìm vào cô đơn đất Quy Nhơn gầy đón chân chàng đến
Người xưa nào biết, chốn xưa ngập đường pháo cưới kết hoa
Chốn hoang liêu tiêu sơ Hàn âm thầm nghe trăng vỡ
Xót thương thân bơ vơ, cho đến một buổi chiều kia
Trời đất như quay cuồng khi hồn phách vút lên cao
Mặc Tử nay còn đâu?
Mưa khuya hắt hiu xuyên qua mành, tình ngăn cách rồi
Đêm qua trắng đêm mơ thương hình bóng cũ xa xôi
Em ơi! bước đi xa nhau rồi ngày vui đâu còn
Đèn vàng nhòa sương chưa tắt khu phố xưa lạnh buồn tênh
Hôm em bước lên xe hoa thềm nhà tươi pháo hồng
Em ơi! Pháo vui như vô tình xé nát tim anh
Bao nhiêu ước mơ nay phai tàn
Tình ôi phũ phàng, một ngày dù duyên chưa thắm, chuyến đò xưa sao nỡ quên!
ĐK:
Thương còn thương những chiều đời chưa biết nhiều, nghẹn ngào nhìn nhau không nói
Yêu còn yêu tiếng cười, ngày mới quen nhau ngỡ ngàng tình trong mắt sâu
Mưa khuya hắt hiu xuyên qua mảnh hồn đơn giá lạnh
Em ơi phố khuya bâng khuâng sầu buốt giá tim anh
Hương xưa ái ân theo êm đềm vàng trăng giãi thềm
Từng giờ buồn trông phố vắng, thắm hình em qua bóng đêm