Tôi với nàng, hai đứa nguyền yêu nhau
Tha thiết từ đây cho đến ngày bạc đầu
Để sau hết tôi trao nàng nhẫn cưới
Em cũng tặng tôi khăn hồng thêu cành hoa mai
Tôi vốn nghèo, em cũng chẳng cao sang
Tay trắng cùng nhau hai đứa dệt mộng vàng
Ngày hôn lễ, em không đòi châu báu
Chỉ ước một đôi áo thêu để nhớ chuyện đời
Ngờ đâu, giây đứt lìa đàn
Nụ hoa chưa thắm vội tàn
Chưa thương đã sầu chia phôi
Vội đi bỏ đôi áo mới
Ai mặc bây giờ em khâu ?
Tôi thẫn thờ, nghe tiếng hàng thông reo
Thương quá là thương
Khi nắng ngã về chiều
Nhìn đôi áo tôi thương về dĩ vãng
Nhưng vẫn còn trông thấy em mặc lễ tơ hồng
Chúng mình không còn yêu nhau thì thôi
Anh nói ra đi trắng đen một lời
Có gì mà ngại anh ơi
Có gì mà đành gian dối
Em không hề kết tội anh đâu
Duyên tình không vẹn giao neo làm chi
Em cũng như anh sướng vui được gì
Chẳng thà đường tình đôi ngã
Em về trọn tình duyên mới
Còn anh đi cưới vợ là xong
Duyên kiếp đôi ta từ đây thôi bẽ bàng
Kỷ niệm chôn kín trong tim
Đời sẽ đổi thay và tình yêu xóa mờ
Bận lòng chi mối duyên hờ
Duyên tình không trọn xa nhau là hơn
Dang díu chi thêm đớn đau tủi hờn
Có gì mà ngại anh ơi
Chẳng còn gì mà suy tính
Tình không thương xin đừng lụy vương