(Trăng tàn trên hè phố)
Tôi lại gặp anh Người trai nơi chiến tuyến
Súng trên vai bước lê qua đường phố
Tôi lại gặp anh Giờ đây nơi quán nhỏ
Tuổi 30 mà ngỡ như trẻ thơ
Nhớ gì từ ngày anh xa mái trường
Nhớ gì từ ngày anh vui lên đường
Lối gầy về nhà anh hoa phượng thắm
Màu xanh áo người thương
Nắng chiều đẹp quê hương
Hay nhạc buồn đêm sương
Tôi lại gặp anh
Trời đêm nay sáng quá
Ánh trăng như hé tươi sau ngàn lá
Tôi lại gặp anh
Đường khuya vui bước nhỏ
Kể nhau nghe chuyện cũ bao ngày qua
Lối gầy về nhà anh hoa vẫn nở
Kỷ niệm từ ngày xưa chưa xóa mờ
Ánh đèn vàng ngoài ô vẫn còn đó
Bạn anh vẫn còn đây
Sống cuộc đời hôm nay
Với bọn mình đêm nay
(Tâm sự với em)
Con xin ơn trên cho con lấy được Người con yêu suốt đời
Cho người yêu con thương con thật nhiều Như trầu yêu mến cau.
Anh ơi hay chăng em đang khóc hận Vì duyên ta lỡ làng
Trên vùng ăn năn xin anh hiểu rằng Em chỉ yêu mình anh.
Em cam chịu chấp nhận sự yêu anh Trong trái ngang khổ đau
Phận số em thượng đế như an bài Cho cuộc đời bé nhỏ.
Vì sao thế anh chắc một mình anh hiểu Anh thường bảo rằng tình cảnh dù chông gai
Anh vẫn là anh yêu muôn đời muôn kiếp Nhưng vì anh bối rối nên tâm sự đêm nay.
(Nếu ai có hỏi)
Nếu ai có hỏi, bao giờ chúng mình đẹp đôi
Em ơi đừng tủi, đừng buồn canh vắng đơn côi
Nếu ai có hỏi, ngày nao mình vui duyên nở, mùa nao mùa vui pháo đỏ
Em đừng buồn nhé em ơi
Nước non khói lửa, anh còn ước hẹn đời trai
Ra đi là để, tìm ngày hạnh phúc tương lai
Nếu ai nhắc nhở, tình yêu thường hay dang dở,
Người yêu thường hay đi cách trở
Buồn chi cho má thắm hoen sầu
(Nỗi buồn hoa phượng)
Mỗi năm đến hè lòng man mác buồn,
Chín mươi ngày qua chứa chan tình thương
Ngày mai xa cách hai đứa hai nơi,
Phút gần gũi nhau mất rồi
Tạ từ là hết người ơi!
Tiếng ve nức nở buồn hơn tiếng lòng,
Biết ai còn nhớ đến ân tình không
Đường xưa in bóng hai đứa nay đâu,
những chiều hẹn nhau hết rồi,lúc đầu
Giờ như nước trôi qua cầu.
(Thương hận)
Có ai biết được chỉ mình tôi buồn
Giấu trong tiếng cười ngấn lệ thoảng qua hồn
Để rồi ngưng cung đàn cuối
Khách về khách ấm tình đôi
Tôi về tôi sống đêm dài
Xông pha mấy vạn mối tình giữa đời
Có khi ngỡ mình đã gặp thấy duyên rồi
Nào ngờ khi tan mùa cưới
Âm thầm tôi bước lẻ loi
Đi vào mơ ước mà thôi
(Đêm buồn tình lẻ)
Mưa mưa rơi từng đêm Mưa triền miên trên đồn khuya
Lòng ai thương nhớ vô biên Ta nhìn nhau mắt hoen sầu
Không nói nên câu giã từ Cho tình duyên không nhạt phai
Theo năm tháng thoáng qua mau Yêu, yêu em nhiều lắm
Nhưng tình ta vẫn không thành Khi núi sông còn điêu linh
Ở phương này vui kiếp sống chinh nhân nhưng không quên dệt mơ ước
Ước ngày nao quê hương tàn chinh chiến cho tơ duyên đượm thắm màu
Và phương đó em ơi có gì vui xin biên thư về cho anh
Nhớ thương vơi đầy, đêm nay trên đồn vắng
thương em anh thương nhiều lắm
Em ơi biết cho chăng Tỉnh lẻ đêm buồn
(Mưa đêm ngoại ô)
Đây ngoại ô, nhạt ánh đèn khuya.
Đèn vàng hiu hắc soi con đường mờ mờ bóng mưa,
Nhưng tin yêu thắm lòng ta.
Xin tặng anh, người trai vì dân
Nụ cười em gái yêu, với tình thương như ánh xuân,
Mang theo anh những lúc hành quân.
Để những đêm trời khuya, mưa tí tách như đếm canh dài.
Ở chốn xa ngoài kia, nơi biên giới sương khuất cây đồi.
Người anh tôi không quen ơi!
Trên đường diệt giặc thù, nếu chợt nghe tim ấm giữa xa xôi.
Gió mang ra biên khu, mến trao anh câu ca một đêm mưa ngoại ô
(Khuya nay anh đi rồi)
Gió lạnh lạnh buồn ơi Khuya nay anh đi rồi
Bao nhớ nhung xa vời Ôi nói không nên lời
Để cạn niềm yêu mến anh.
Phút gần gũi này thôi Khuya nay anh đi rồi
Tay nắm tay không rời Mắt ngắm xa chân trời
Mà lòng nghe nhớ thương hoàị
(Một người đi)
Tôi tiễn anh lên đường trời hôm nay mưa nhiều lắm
Mưa thấm ướt vai gầy, mưa giá buốt con tim
Mình cầm tay nhau chưa nói hết một câu thôi đừng buồn anh nhé tiếng còi đã ngân dài
Chinh nhân ơi xin anh chớ buồn Chinh nhân ơi xin em chớ buồn
Người yêu anh còn đó, người yêu anh bé nhỏ hứa thương anh trọn đời.
(Chuyến tàu hoàng hôn)
Xe lăn trong tim khuất xa rồi biết đâu tìm.
Mưa Thu bay bay sắt se lòng ướt vai mềm.
Hoàng hôn dần buông mà ai còn đứng im trong chiều sương xuống.
Tâm tư cô đơn trách con tàu nỡ sao đành.
Đem yêu thương đi đến nơi nao cách đôi tình.
Đường bao nhịp nối tình trăm nghìn mối hướng theo một bóng người.
(Thành phố sau lưng)
Khi vũ trụ lên đèn thành phố ngả nghiêng men rượu say mèm,
Tuổi thơ đi hoang nghìn đêm trốn ngủ
Phần ba tuổi đời hoang phế sau lưng,
Nay góp mặt góp lời làm lính mà thôi đối diện đây rồi,
Từng đêm quê hương đạn bay súng nổ,
Hoả châu sáng tỏ những khuôn mặt người yêu phố thị
(Dấu chân kỷ niệm)
Chuyện tình đôi mươi chan chứa không bao giờ vơi
Như dòng suối tình êm ái
Có anh và em còn ai còn ai nữa
Đã yêu nhau trong cuộc đời
Chuyện mình từ một chiều dừng chân trú mưa
Ta bên nhau nhìn công viên lá đổ
Tuy chưa quen mà sao tình như đã, dẫu ngoài còn e.
Trời làm mưa tuôn nên khiến xui anh gặp em
Cho mình kết lời hẹn ước
Cớ sao trời cho tình yêu rồi ngăn cách
Mấy ai không rơi lệ sầu
Tình vừa nồng thì vừa được tin xót thương
Em ra đi về bên kia cõi đời
Xe tan lăn buồn trong lòng phố vắng, khóc em âm thầm...
Ôi! Em về đâu? Vùi lấp mối duyên đầu
Em ơi còn đâu? Tuổi xuân mình đang chớm
Nay em về đâu? Về thế giới xa nào?
Cho đời hiu hắt như nghĩa trang
Một mình lê bước anh đến công viên ngày xưa
Nghe làn gió buồn xao xác
Ngỡ linh hồn em tựa theo ngàn cơn gió đến đây
khóc than duyên ban đầu
Nầy là vườn kỷ niệm ngày ta mới quen,
Đây công viên chiều xưa thêu mối tình,
Nay không em vườn hoang buồn xơ xác,
Nghĩa trang lạnh lùng...