Ngoại ô buồn
Từ tiền tuyến tôi về, thăm căn nhà ngoại ô,
thấy lòng thương vô bờ.
Cũng con đường này đây,
cũng mái nhà này đây,
còn mang kỷ niệm đâỵ̀
Nhưng trăng đêm nay,
không còn tha thiết như những mùa trăng đắm say
Tôi nghe gió ru cây, chim kêu trên ngàn mây,
Triền miên man khắc khoải chìm giữa khung nhạc đêm dài
Năm xưa anh đi, từng đêm vạm võ vùng ngoại ô có người mong.
Hôm nao tôi đi, quê cũ thưa người vì hy sinh cho non sông.
Hơn hai mươi năm, lửa binh tàn phá vùng ngoại ô lắm khổ đau
Tôi theo chân anh, vai súng lên đường cùng hiên ngang viết sử xanh.
Chạnh lòng thấy u hoài,
khi xưa mình ở đây, với tình yêu vơi đầy
Khóm hoa hàng dậu thưa, lối xóm mình còn kia, mà sao quá âm thầm. Sương rơi miên mang, khơi nhiều nhung nhớ cho những ngày vui đã qua
Tôi quay gót ra đi, không mang theo gì hơn,
nhìn đêm khuya vắng vẻ càng thấy thương ngoại ô buồn
Người đi ngoài phố
Người đi đi ngoài phố, chiều nắng tắt bên song.
Người đi đi ngoài phố, bóng dáng xưa êm đềm
Thành ghế đá chiều công viên,
Ngày xưa, ngày xưa, ngày xưa đã hết rồi.
Người đi đi ngoài phố, chừng bỡ ngỡ bơ vơ
Người đi đi ngoài phố, mấy dấu chân lạc loài
Hình bóng cũ người xa xưa
Còn đâu, còn đâu? Tình duyên đã lỡ làng.
Thôi chia tay nhau từ đây, nghe nước mắt vây quanh.
Biết lỡ yêu đương, sẽ đau thương suốt cả một đời.
Nhưng mấy khi tình đầu, kết thành duyên mong ước
Mấy khi tình đầu, kết tròn mộng đâu em.
Xin từ giã đường phố trắng mưa mau
Làm chim bay mỏi cánh nước mắt đêm tạ từ
Thành phố cũ người yêu xưa
Còn đâu, còn đâu? Giờ đây xin giã từ
Hồi tưởng
Đêm trắng đêm chong đèn tôi viết những chuyện xưa bọn mình.
Ngày anh với tôi như hình với bóng kết thân đôi đầu xanh.
Đón nhau khi bình minh, gối tay nhau tàn canh.
Nhìn đời bằng ánh mắt ân tình sáng long lanh.
Vào đời bằng tiếng hát trung thành nhớ không anh?
Nghĩ gì lá xa cành.
Thời gian thắm thoát thoi đưa, tuổi thơ ấu còn đâu nữa.
Mỗi người một phương, xa xôi càng thêm nhớ thương,
thương nhớ khôn lường.
Giờ còn một bóng với trọn niềm ước mong
Biền biệt một bóng đếm từng cơn gió Đông
Anh nhớ tôi mong
Khi lá Thu vàng bao lần rơi ai biết không?
Tôi nhớ anh như người yêu nhớ những buồn vui cuộc đời.
Đường ai nấy đi hai người hai lối biết thương nhau mà thôi.
Ấu thơ đi về đâu, để mưa hay mùa ngâu.
Lòng mình thì muốn níu ân tình mãi anh ơi!
Mà đời là suối nước vô tình vẫn êm trôi.
Tiếc gì cũng xa rồi
Nửa Đêm Ngoài phố
Buồn vào hồn không tên,
Thức giấc nửa đêm nhớ chuyện xưa vào đời
Đường phố vắng đêm nao quen một người
Mà yêu thương trót trao nhau trọn lời..
Để rồi làm sao quên?
Biết tên người quen, biết nẻo đi đường về
Và biết có đêm nao ta hẹn hò
Để tâm tư những đêm ngủ không yên ..
Nửa đêm lạnh qua tim
Giữa đường phố hoa đèn
Có người mãi đi tìm,
Một người không hẹn đến
Mà tiếng bước buồn thêm ..
Tiếc thay hoài công thôi
Phố đã vắng thưa rồi
Biết rằng chẳng duyên thừa
Để người không gặp nữa
Về nối giấc mơ xưa
Ngày buồn dài lê thê
Có hôm chợt nghe gió lạnh đâu tìm về
Làm rét mướt qua song len vào hồn
Làm khô môi biết bao nhiêu lần rồi..
Đời còn nhiều bâng khuâng
Có ai vì thương góp nhặt tâm tình này
Gửi giúp đến cố nhân mua nụ cười
Và xin ghi kỷ niệm một đêm thôi..
Thành phố buồn
Thành phố nào nhớ không em?
Nơi chúng mình tìm phút êm đềm.
Thành phố nào vừa đi đã mỏi.
Đường quanh co quyện gốc thông già.
Chiều đan tay nghe nắng chan hòa.
Nắng hôn nhẹ làm hồng môi em.
Mắt em buồn trong sương chiều anh thấy đẹp hơn.
Một sáng nào nhớ không em?
Ngày Chúa nhật ngày của riêng mình.
Thành phố buồn nằm nghe khói tỏa.
Người lưa thưa chìm dưới sương mù.
Quỳ bên em trong góc giáo đường.
Tiếng kinh cầu đẹp mộng yêu đương.
Chúa thương tình sẽ cho mình mãi mãi gần nhau.
Rồi từ đó vì cách xa duyên tình thêm nhạt nhòa.
Rồi từ đó trốn phong ba em làm dâu nhà người.
Âm thầm anh tiếc thương đời.
Đau buồn em khóc chia phôi.
Anh về gom góp kỷ niệm tìm vui!
Thành phố buồn lắm tơ vương.
Cơn gió chiều lạnh buốt tâm hồn.
và con đường ngày xưa lá đổ.
Giờ không em sỏi đá u buồn.
Giờ không em hoang vắng phố phường.
Tiếng chuông chiều chầm chậm thê lương.
Tiễn đưa người quên núi đồi quên cả tình yêu
Chuyến Tàu Hoàng Hôn
Chiều nao tiễn nhau đi khi bóng ngả xế tà.
Hoàng hôn đến đâu đây màu tím dâng trong hồn ta.
Muốn không gian đừng tan, níu đôi chân thời gian
ngừng trôi cho giây phút chia ly này kéo dài.
Trước khi phân kỳ ước sao cho tàu đừng đi.
Xe lăn trong tim khuất xa rồi biết đâu tìm.
Mưa Thu bay bay sắt se lòng ướt vai mềm.
Hoàng hôn dần buông
mà ai còn đứng im trong chiều sương xuống.
Tâm tư cô đơn trách con tàu nỡ sao đành.
Đem yêu thương đi đến nơi nao cách đôi tình.
Đường bao nhịp nối tình trăm nghìn mối
hướng theo một bóng người.
Tà dương khuất trong sương là mỗi lần ngóng chờ.
Nhìn theo phía chân mây đợi chuyến xe xưa về chưa.
Nếu hay chăng người ơi! Chốn xa xôi chàng trai
còn đem yêu thương rắc lên muôn vạn oán hờn.
Nếu mai đây về, cũng trên chuyến tàu hoàng hôn