Cô đơn trong màn đêm, lạnh lẽo không ai cạnh bên
Cánh hoa rơi rơi dịu êm, hoa rơi trong lòng em
Ánh chiều tàn, bóng ai mờ xa
Lênh đênh khắp trần gian, vạn đau thương không thở than
Thế sao em nỡ đành buông, cho yêu thương vội tan
Nói quên là quên, chẳng chút hối tiếc
ĐK:
Tình yêu như vực sâu khiến ta hoài đắm chìm
Ôm tương tư nhớ thương một bóng hình
Giờ nơi đâu để ta tìm lại chính mình
Tìm lại trong ta phút bình yên?
Người ra đi thật xa cánh hoa dần úa tàn
Trôi đi theo dấu yêu chẳng vương vấn gì
Tình ta vẫn còn đây mà sao anh chẳng thể giữ em lại
Duyên kiếp này, thôi đành buông tay
Cánh hoa lạnh lẽo khuất xa trời mây
1. [Em] Hoa như sương nhẹ rơi
Màn đêm như đang dần trôi
Có [D] ai đang trôi từ xa
Là [Bm] em như hương mùa thu trong chiều [C] qua
Nhớ hay là quên [G] rồi.
2. [Em] Tay chẳng thể nào buông
Đào hoa rơi trong lạnh lẽo
Dẫu [D] cho miên man một cõi
Dù [Bm] đau nhưng không sầu
Không vấn vương điều [C] chi
Nào có gian [B7] dối.
ĐK:
[Em] Chợt sương đêm lạnh lẽo khiến cho nỗi [C] nhớ đầy
[D] Như thanh xuân ngất ngây bọc quanh [G] trái tim [D]
[Em] Thời gian trôi nhẹ ngang bóng ai còn [D] vương
Mùi hương thoang [C] thoáng [Bm] gió bay thơm [Em] ngát.
[Em] Trời xanh bao lạnh lẽo khiến hoa nào [C] phai tàn
[D] Nên nhân duyên thế gian đành phải [G] vỡ tan [D]
[Em] Vượt qua muôn ngàn kiếp nào gian nan [D] mấy khi là chưa từng
Cố [C] giữ lại [Bm] đôi phần kiếp [Em] trước.