Tôi kể người nghe đời Lan và Điệp, một chuyện tình cay đắng
Lúc tuổi còn thơ tôi vẫn thường mộng mơ đem viết thành bài ca
Thuở ấy Điệp vui như bướm trắng, say đắm bên Lan
Lan như bông hoa ngàn, thương yêu vô vàn,
nguyện thề non nước sẽ không hề lìa tan
Chuông đổ chùa xa, chiều tan trường về,
Điệp cùng Lan chung bước
Cuối nẻo đường đi, đôi bóng hẹn mùa thi Lan khóc đợi người đi
Lần cuối gặp nhau, Lan khẽ nói, thương mãi nghe anh,
em yêu anh chân tình nếu duyên không thành,
Điệp ơi Lan cắt tóc quên đời vì anh
Nhưng ai đâu ngờ, lời xưa đã chứng minh khi đời tan vỡ
Lan đau buồn quá khi hay Điệp đã đi xây mộng gia đình
Ai nào biết cho ai, đời quá chua cay duyên đành lỡ vì ai
Bao nhiêu niềm vui cũng vùi chôn từ đây, vùi chôn từ đây
Tôi viết vào đây, chuyện tiếp nối tình yêu hai mái đầu
Ước mộng đẹp tươi, tuổi đương xuân mà sao chia lứa đôi
Từng đêm Lan khóc thầm trong cay đắng
Sớm ly tan vì duyên kiếp dở dang, hoa thơm mau tàn,
ai hay cho nàng, cánh chim lìa đàn
Những chiều phai nắng, nàng thường ra ngồi bên gốc bồ đề
đem bao tâm sự gửi vào hư vô, vì Lan cố tìm quên
Nhưng một ngày kia nàng bắt bướm đặt kề bên cánh lan
Hoa cùng với bướm,
ép chung một trang sách chôn cùng một nấm mồ
Chiều kia lũ chim trên cành buồn không ca
Chim hỡi xót thương ai
Hàng cây đứng im âm thầm nhìn mây bay che tím phía chân trời
Một con đò vắng đứng bơ vơ bên kia sông
Nước trôi lững lờ nghe chừng mang bao thương tâm
Rồi một thân lữ khách lên đò qua bến sông, nét mặt u sầu
Điệp ơi, duyên lỡ làng rồi thôi đành chờ kiếp sau,
đừng đem ân tình thương nhớ đến đây chỉ thêm sầu
Cánh cửa trần tu, khép lại rồi mà chuông còn reo mãi
Lan giận đời nên, nàng cắt đứt giây chuông từ lưu luyến
Lỡ một cung đàn, phải chăng tình đời là vòng dây oan trái
Nếu vì tình yêu Lan có tội gì đâu sao vướng vào sầu đau
Nàng sống mà tim như đã chết
Duyên bóng cô đơn đôi môi xinh phai tàn
Thương thay cho nàng
Lìa xa nhân thế náu thân cửa từ bi