Vầng trăng khuya héo hon vì ai
Người dưới trăng dáng hao gầy
Vài câu ca ngân nga đêm tịch liêu
Cành liễu xanh mỏng manh
Rồi cứ ngóng cứ trông hoài
Hoa tàn phai ai héo mòn
Giọt nước mắt cứ lăn dài
đong đầy thêm nỗi nhớ nhung
Dòng sông xưa tiễn đưa thuyền ai, mà tháng năm không quay lại
Người lên kinh thi đỗ trạng nguyên, sao nỡ quên thề xưa
Chuyện đêm mưa dưới ánh đèn dầu, siết chặt nhau ta ước hẹn
Rồi nắng sớm xuyên qua rèm, bên dòng sông ai tiễn ai
Mộng kiêu sa nơi cung đình nơi xa hoa
Ai ru ta lạc trốn hồng trần
Bâng khuâng mưa nhòa cả ánh trăng đêm rằm
Ngọc đã vỡ vô nhân giờ khuất lối
Buông yêu thương chẳng nói một lời
Theo hương hoa về mãi nơi cuối trời