Mượn màu son, sống với đời
Mượn thêm chén rượu để lả lơi
Mượn thêm đêm, để nhìn Ma giống Phật, mà Phật giống Người
Rồi đêm tan, hoa cũng tàn
Tả tơi dưới chân khách làng chơi
Mặc đời trôi, biết đi đâu đây người lạ ơi
Loài hoa ăn sương ăn gió, trong đêm lạnh quá
Dưới bóng trăng soi mà sao hoa khóc hoa cười?
Đợi mùa xuân trong cuộc vui, mà hương sắc đã tả tơi
Cành hoa rơi, khi xuân còn chưa tới
Giật mình trong bao cơn say, mà đời đâu có hay
Những đắng cay từ khi cạn chén rượu đầy
Đời buôn hương khi tàn canh, thì cũng hết những ngày xanh
Ngước lên trời, ngày mới đã sang rồi
Mượn màu son, sống với đời
Mượn thêm chén rượu để lả lơi
Mượn thêm đêm,để nhìn Ma giống Phật, mà Phật giống Người
Một loài hoa, chỉ biết cười
Tuổi xuân bán cho khách làng chơi
Mặc đời trôi, biết đi đâu đây người lạ ơi
Đời hoa ăn sương ăn gió, không mong hạnh phúc
Chẳng dám yêu ai vì mang số kiếp hoa thừa
Đợi tình yêu trong cuộc chơi, mà son phấn đã tả tơi
Nhòe đôi môi, khi ai còn chưa tới
Giật mình trong bao cơn say, mà đời đâu có hay
Những đắng cay từ khi cạn chén rượu đầy
Đời buôn hương khi tàn canh, thì cũng hết những ngày xanh
Ngước lên trời, ngày mới đã sang rồi