Ru em từng ngón xuân nồng,
Vườn xưa này em có nhớ.
Ru em cỏ xót xa đưa,
Ru tình mưa mùa hạ phôi pha.
Ru em lặng lẽ nơi này,
Tình xa vàng phai trước ngõ.
Ru em như cánh vạc bay,
Ru tình còn tuổi nào cho em.
Lời của dòng sông như tiếng thở dài,
Tuổi đời mênh mông xin trả nợ người.
Từng ngày qua, hai mươi mùa nắng lạ.
Tưởng rằng đã quên biết đâu nguồn cội,
Giọt lệ thiên thu xa dấu mặt trời.
Lời mẹ ru, em còn nhớ hay em đã quên…?
Ru em còn có bao ngày,
Tạ ơn rừng xưa đã khép.
Ru em để gió cuốn đi,
Ru tình như một lời chia tay.
Rừng xanh xanh mãi,
Đêm thấy ta là thác đổ.
Một cõi đi về… rồi như đá ngây ngô…!