Anh đã cố ngụy trang giọt nước mắt, bằng lòng câm dần
Trò chuyện hằng đêm cùng kỷ niệm bằng nỗi ân hận
Khóc rồi lại cười, gượng rồi lại gục
Cảm giác như đang chết dần chết mòn nơi tận cùng địa ngục
Ôm mặt òa khóc như một đứa trẻ giữa đêm hiu quạnh
Oán trách tại sao mình còn yêu nhau màh phận lại không thành
Hận nhưng không nỡ, đau chẳng dám nói
Xóa càng không đành, nhớ chẳng dám gọi
Hãy cho anh biết, anh sẽ phải đi về đâu ?
Sẽ phải đi về đâu khi trái tim khô cằn thôi rỉ máu
Anh xin em ! Cho anh biết một điều thôi
Vì đâu khoảng cách của anh và em nay lại thay đổi .
Thật sự lâu rồi, anh chưa đau như thế này.
Suy sụp tủi thân chẳng còn muốn vực dậy,
Mất niềm tin vào cuộc đời, mất niềm tin vào ông trời .
Và bây giờ ! Tại sao ?