Không thể quên anh! (Nhạc:Dương Trường Giang
Lời :Minh Chuyên)
“ Tặng cho người mà tôi yêu nhất!”
Lang thang trên đường phố đông,người ta quên mất ai kia
chậm dõi theo như nhòa vào đêm!
lang thang đi một ngõ quen,người ta thấy ấm long từng phút
giây qua,từng tiếng rao đêm!
Lang thang đi vào cõi mơ,người ta quên mất cần tìm ra một
bước quay để giấc mơ xoay.
Lang thang đi để trốn nhau,tự tay ta vẽ ra con đường không
một lối đi…lạc mê cung!
Không đôi mắt anh yêu hay cười
Không mái tóc bay khi gió về
Không đôi môi em hay hôn nhẹ
Không đôi vai em ôm mãi thôi!
Không trách móc em không nghe lời
Không tiếng nắc khi anh buông xuôi
Không cơn say,không cơn khát,không nước mắt…
Vì em…chỉ muốn anh yên bình!
Vì em…chỉ ước anh luôn cười!
Vì em…hạnh phúc khi đã đi qua tình yêu đó!
Đời em sẽ mãi không quên người
Vì em…đã chết khi bước đi rồi!Để dành nơi anh nụ cười như
ngày xưa em chưa có anh!
Này,anh yêu ơi!Tình yêu đã có lúc sai nhưng không dừng lại…
Vì em…yêu anh hơn chính em!Và em muốn giữ cho riêng em
thôi!
Vì,bên anh còn có ai kia vẫn giữ vẹn nguyên lời ước thề!
Và,em vì anh ra đi!Em giữ anh trong tim…thôi nhé!!!