Có lẽ chỉ gắng gượng được vậy thôi
Có lẽ chẳng chai sạn hơn nữa rồi
Bàn tay này chẳng còn nhớ
Lần cuối viết những khúc tình ca
Dù đã yêu đến nát tan những thật thà
Vẫn thấy mình (đang) ngổn ngang
Vẫn thấy mình (còn) ngây thơ đến bàng hoàng
Bế tắc trong khoảnh khắc
Ngỡ rằng tôi đã thoát khỏi lâu rồi
Con Tim này đã vỡ vụn
Con Tim này đã đớn đau nhiều
Con Tim này đã lớn khôn
Thế nhưng nghị lực đôi khi chỉ là ảo ảnh
Là lời nói dối để vượt qua
Không thể một mình bước tiếp nữa rồi
Không thể một mình
Có lẽ chỉ gắng gượng được vậy thôi
Có lẽ chẳng chai sạn hơn nữa rồi
Bàn chân này từng tê buốt
Bước trên những đỉnh cao
Từng bay cao như cánh chim trời
Tự nhủ lòng rằng phải đứng lên
Phải bước đến
Vì tuổi trẻ sẽ chết theo thời gian
Phải đứng lên
Phải bước đến