Chuyện xưa hiện rõ mồn một trong tim tôi, dao động nỗi nhớ đã chịu đựng bấy lâu
Vận mệnh cứ hay trêu đùa người, để tôi xuất hiện trở lại trước mắt em
Không dám lên tiếng giữ lại em, sợ hãi nỗi đau luôn phải lặp lại
Nhìn hình bóng của em, một mình tôi chống chọi với gió lạnh
Vùng vẫy không biết bao nhiêu năm, mới dám tin rằng em đã đi xa từ lâu
Có lẽ trong lòng của người khác, em mới tìm được sự ấm áp mà tôi từng mong muốn (đem đến cho em)
Định mệnh tôi yêu em, sao không thể để cho tôi cam tâm tình nguyện
Những hồi ức để lại, còn phải tra tấn tôi bao nhiêu lần
Tôi oán trời, oán đất, oán bản thân, không thể không có em
Tôi nói tình, nói yêu, nói không hết, có ai nguyện ý nghe?
Cô đơn cứ như một ngọn lửa, đốt từ từ trong đêm tối
Rọi sáng cả quá khứ, nhói đau cả tim tôi
Ai dạy tôi làm thế nào mới có thể dập tắt?...
Không bao giờ có thể dập tắt...