Không như ngày xưa (Việt Đặng)
Đôi chân như lạc bước trên con phố thật đông
Khi em nhận ra con tim mình thét gào
Anh bỗng nhiên hiện ra không như những ngày qua
Vẫn nụ cười ấy nhưng sao giờ khác lạ
Không còn như ngày xưa,ngày anh vẫn đón đưa,vẫn ân cần.
Không còn những lời hứa,người quay lưng ra đi không về nữa.
Có bóng dáng ai kia,anh đã lãng quên phút giây nào
Trao em bao nụ hôn,vòng tay ấp ôm
Không còn những giấc mơ
Ngập tràn con tim em nỗi nghi ngờ
Lo sợ qua ngày mai
Phải quên anh và em khóc thêm
Vẫn ước muốn có anh trong tay
Dù lòng nghẹn ngào vì vẫn biết rằng:
Người đã xa rồi!Giờ bóng đêm mình em thôi.
Không như ngày xưa!
Có những lúc tiếng nói ấm áp khi xưa vọng trong tim lời
yêu,tiếng cười.
Phút đắm đuối ấy vẫn cháy mãi trong em,mà cớ sao anh vội
lãng quên
Sẽ có lúc trống vắng sẽ đến bên em
Người có nhớ chăng phút giây nào?
Khi anh không như ngày xưa…Ngày mình còn bên nhau!