Sẽ thật đâu khi em phải buông tay một người
Người mà em vẫn luôn yêu và luôn mong nhớ.
Càng buồn hơn khi cố gắn giữ tay một người
Đã muốn quên đã muốn buôn tay mình ra đi.
Phải làm sao khi anh đã không như ngày nào
Vì giờ anh bước ra đi cùng tình duyên mơi
Dù là cho em níu kéo cũng không được gì
Đã vỡ òa tiếng khóc em lúc người bước đi.
Giờ đây anh không còn là anh
Đã quên nhanh những phút yên lành.
Những kỷ niệm, những vui buồn
Không tin rằng anh lại vô tâm.
Làm sao nắm khi người lại buông
Thế nên em nước mắt âm thầm
Cố gắng cười, cố quên người
Người mình yêu người không yêu mình.