Mặt trời buồn sắp khuất sau lưng đồi úa cánh đồng tàn màu hoàng hôn
Ngọn đèn vàng hiu hắt bên đuờng gió ru nhẹ buông lơi chiếc lá
Nhìn ngưòi ta sánh vai tim anh nghẹn lại chẳng thể ngăn ký ức quay về
Bỗng dưng nuớc mắt tuôn rơi... không thể kìm nén cô đơn thả trôi...
ĐK:
Tất cả những nỗi đau mà em có
Em gom hết trên con đường em đi
Anh không oán không hờn ôm tiếc nuối
Gọi tên em khi lòng này đơn côi
Tất cả những nỗi đau mà anh có
Anh vẫn giữ từ lúc nguời ra đi
Lúc nỗi nhớ quay về tim yếu đuối
Kỷ niệm xưa đã làm anh bật khóc... như bây giờ
Mặt trời buồn đã khuất sau lưng đồi mưa rơi lạnh lặng thầm đơn côi
Ngọn đèn vàng cũng tắt lâu rồi bước chân về cùng với bóng tối
Từng giọt mưa vẫn rơi trên môi thật mặn chẳng thể ngăn nỗi nhớ quay về
Ngỡ như vẫn ở đâu đây vẫn tiếng cười ấy vui như ngày xưa
ĐK:
Tất cả những nỗi đau mà em có
Em gom hết trên con đưòng em đi
Anh không oán không hờn ôm tiếc nuối
Gọi tên em khi lòng này đơn côi
Tất cả những nỗi đau mà anh có
Anh vẫn giữ từ lúc nguời ra đi
Lúc nỗi nhớ quay về tim yếu đuối
Kỷ niệm xưa đã làm anh bật khóc... như bây giờ
Nhiều lần anh suy nghĩ tự hỏi mình
Tình yêu khi xưa anh đã sai điều gì
Để giờ tìm lại một giấc mơ đã không tồn tại
Trở về nơi ta đã từng yêu ...
ĐK:
Tất cả những nỗi đau mà em có
Em gom hết trên con đưòng em đi
Anh không oán không hờn ôm tiếc nuối
Gọi tên em khi lòng này cô đơn
Tất cả những nỗi đau mà anh có
Anh vẫn giữ từ lúc nguời ra đi
Lúc nỗi nhớ quay về tim yếu đuối
Kỷ niệm xưa đã làm anh bật khóc... như bây giờ
Kỷ niệm xưa có làm em bật khóc... như anh bây giờ