Đông đã sang mang theo hơi lạnh giá, anh đã xa riêng em từng ngày qua. Ôm niềm đau, trong màn đêm ngỡ như anh vẫn còn bên em. Nếu thời gian có quay trở lại đây, nếu thời gian đứng im chỉ một giây, em sẽ ôm anh trong vòng tay mãi mãi, để anh không rời xa.
Làm sao em quên khoảnh khắc đôi ta thuộc về nhau, làm sao quên từng ký ức anh bỏ lại phía sau, suốt đêm dài lặng tiếc nuối trong cơn đau bất tận, biết trách ai hay em tự trách em. Vì ngày xưa nếu cố níu yêu thương khi anh rời xa thì giờ đây đã chẳng tiếc nuối cho cuộc tình đã qua, cơn mưa thành còn lại trong em bao trái ngang, người đã đi xa cuộc đời em.