1. Anh sẽ chờ em
Dù biển xanh kia có cạn khô
Dù qua thêm bao kiếp anh vẫn sẽ chờ
Nhân thế khổ đau
Tìm hoài sao không thấy nhau
Người thương chẳng thương mình
Còn người không thương cứ theo ta cả một đời.
2. Cây đã già nua
Chờ ngày chết cách xa cõi đời
Chiều hoàng hôn buông xuống phía tây nghẹn ngào
Uống chén tình say
Hoạ người thương trong bức tranh
Hoạ ánh mắt anh buồn
Hoạ nụ cười thêm trên nét môi
Nhưng sao không được.
ĐK:
Nhiều lần em muốn anh vui mà thôi họa vào nét môi anh nở cười tươi
Dòng lệ rớt rơi phai màu nhoè đi nụ cười khi ấy
Lòng thì đau đớn trông men khổ đau mà chẳng dám khóc đâu ai hiểu thấu
Vẫn hoạ thêm chiếc môi cười tiếp theo, nhưng đau thấu trời.
* Khóc thật nhiều, ngồi khóc thật nhiều
Khóc cho đời phong ba lắm đau mà chẳng nói ra
Đến khi già, buồn hết một đời
Đớn đau này của em sẽ cao hơn muốn anh vui mà thôi họa vào nét môi anh nở cười tươi
Dòng lệ rớt rơi phai màu nhoè đi nụ cười khi ấy
Lòng thì đau đớn trông men khổ đau mà chẳng dám khóc đâu ai hiểu thấu
Vẫn hoạ thêm chiếc môi cười tiếp theo, nhưng đau thấu trời.
1. Anh [Am] sẽ chờ [G] em
Dù biển [F] xanh kia [G] có cạn [C] khô
[Dm] Dù qua thêm bao [G] kiếp anh vẫn [C] sẽ [E7] chờ
Nhân [Am] thế khổ [G] đau
Tìm [F] hoài sao [G] không thấy [C] nhau
Người thương [Dm] chẳng thương mình
Còn [Am] người không thương cứ [G] theo ta [E7] cả một [Am] đời.
2. Cây [Am] đã già [G] nua
Chờ ngày [F] chết cách [G] xa cõi [C] đời
[Dm] Chiều hoàng hôn buông [G] xuống phía tây nghẹn [C] ngào [E7]
Uống [Am] chén tình [G] say
Hoạ [F] người thương [G] trong bức [C] tranh
Hoạ ánh [Dm] mắt anh buồn
Hoạ [Am] nụ cười thêm trên nét [G] môi
[E7] Nhưng sao không [Am] được.
ĐK:
Nhiều lần em [F] muốn anh vui mà thôi họa vào nét [Em7] môi anh nở cười tươi
Dòng lệ rớt [Dm] rơi phai màu nhoè [G] đi nụ cười khi [C] ấy
Lòng thì đau [F] đớn trông men khổ đau mà chẳng dám [Em7] khóc đâu ai hiểu thấu
Vẫn hoạ thêm [Dm] chiếc môi cười tiếp [Em7] theo, nhưng đau [Am] thấu trời.
* Khóc thật [F] nhiều, ngồi khóc thật [Em7] nhiều
Khóc cho [Dm] đời phong ba lắm [G] đau mà chẳng [C] nói ra
Đến khi [F] già, buồn hết một [Em7] đời
Đớn đau [Dm] này của em sẽ [Em7] cao hơn [Am trời.
ĐK:
Nhiều lần em [F] muốn anh vui mà thôi họa vào nét [Em7] môi anh nở cười tươi
Dòng lệ rớt [Dm] rơi phai màu nhoè [G] đi nụ cười khi [C] ấy
Lòng thì đau [F] đớn trông men khổ đau mà chẳng dám [Em7] khóc đâu ai hiểu thấu
Vẫn hoạ thêm [Dm] chiếc môi cười tiếp [Em7] theo, nhưng đau [Am] thấu trời.