Buồn nào cũng qua đi
Sao buồn từ em vẫn còn trong anh hoài thế
Anh không chịu được nỗi nữa
Anh sắp gục ngã rồi em à
Trở về đây xa nhau đủ rồi em đừng bận lòng mà suy nghĩ
Thanh xuân anh không còn trẻ nữa khi với cô đơn làm tri kỷ
Một lần thôi em hãy trả lời đừng hồi đáp anh bằng sự im lặng
Vì như thế cả hai sẽ đau nỗi buồn nhân lên càng thêm nặng
Anh chẳng thể chịu nỗi cảm giác này một mình nhói buốt giữa đêm đông
Khi ngoài kia bao người hạnh phúc riêng anh lẽ bước lối không em
Đau thương với anh đối diện quá nhiều lần
Thêm lần nữa chắc cũng chẳng sao khi em và nó anh điều cần
Chờ, có lẽ bấy nhiêu đã đủ rồi
Quay về đây anh cần em lắm để cho nỗi buồn này ngủ thôi
Em ơi! Hãy quay về đây như lúc trước
Tạo cơ hội nụ cười trở về chẳng để bờ mi thêm phút ướt
Và em sao lại im lặng không trả lời?
Những bài nhạc anh viết về em nỗi đau dằn vặt tim rã rời
Anh nên như vậy nữa không em? Sao vẫn còn nhớ ở trong đêm?
Anh chẳng muốn lần nào nữa lý trí bắt ép phải mong thêm
Anh phải buông phải từ bỏ vứt đi tình cảm buổi ban đầu
Họ là người đã thay đổi nó khiến đôi mình anh phải mang sầu
Không, với anh có lẽ là quá khó
Chấp nhận luôn là điều không thể bấy nhiêu đau thương này quá nhỏ
Thời gian đã đủ để anh dừng lại, tìm nhặt mãnh vỡ trên đường về
Đành rời yêu thương của ngày hôm ấy, lẫn cả câu nói ta thường thề
Nhưng làm sao giờ đây, khi ngăn tim anh em ngự trị
Con đường phía trước, đường phía trước, không ai kề cạnh anh tự đi
Phút chạnh lòng ngỡ ngàng đánh mất, người từng chung bước của lúc xưa
Tâm sự này cho anh được kể, xin em lắng nghe vài phút nữa
Sẽ nói hết những lời bấy lâu, anh cất một lúc trong đấy lòng
Mong mọi thứ có thể quay lại, thì liệu duyên tình cũ cháy không?
Cuối mùa thu đấy em rời đi nhưng anh vẫn giữ lời đã hứa
Để sau cùng kết quả anh nhận đóng trọn vẹn vai một gã thừa
Anh đâu muốn mình phải như thế nhưng biết làm gì giờ hả em?
Chỉ mong là nỗi nhớ từng đêm không hơn không kém cũng chả thêm
Trở về đây xa nhau đủ rồi em đừng bận lòng mà suy nghĩ
Thanh xuân anh không còn trẻ nữa khi với cô đơn làm tri kỷ
Một lần thôi em hãy trả lời đừng hồi đáp anh bằng sự im lặng
Vì thế cả hai sẽ đau nỗi buồn nhân lên càng thêm nặng
Anh không muốn thấy nước mắt em phải rơi
Không muốn nụ cười trên môi em phải rời
Anh muốn nỗi buồn tự họ là phải vơi
Vài lần vấp ngã anh đã từng trải đời
Anh không dám nói là mình đã trưởng thành
Vết thương ngày đó em tạo cứ tưởng lành
Nhưng vẫn trong chờ câu nói em thương anh
Anh không muốn thấy nước mắt em phải rơi
Không muốn nụ cười trên môi em phải rời
Anh muốn nỗi buồn tự họ là phải vơi
Vài lần vấp ngã anh đã từng trải đời
Anh không dám nói là mình đã trưởng thành
Vết thương ngày đó em tạo cứ tưởng lành
Nhưng vẫn trong chờ câu nói em thương anh
Thời gian đã đủ để anh dừng lại, tìm nhặt mãnh vỡ trên đường về
Đành rời yêu thương của ngày hôm ấy, lẫn cả câu nói ta thường thề
Nhưng làm sao giờ đây, khi ngăn tim anh em ngự trị
Con đường phía trước, đường phía trước, không ai kề cạnh anh tự đi
Phút chạnh lòng ngỡ ngàng đánh mất, người từng chung bước của lúc xưa
Tâm sự này cho anh được kể, xin em lắng nghe vài phút nữa
Sẽ nói hết những lời bấy lâu, anh cất một lúc trong đấy lòng
Mong mọi thứ có thể quay lại, thì liệu duyên tình cũ cháy không?
Cuối mùa thu đấy em rời đi nhưng anh vẫn giữ lời đã hứa
Để sau cùng kết quả anh nhận đóng trọn vẹn vai một gã thừa
Anh đâu muốn mình phải như thế nhưng biết làm gì giờ hả em?
Chỉ mong là nỗi nhớ từng đêm không hơn không kém cũng chả thêm
Anh nên như vậy nữa không em? Sao vẫn còn nhớ ở trong đêm?
Anh chẳng muốn lần nào nữa lý trí bắt ép phải mong thêm
Anh phải buông phải từ bỏ vứt đi tình cảm buổi ban đầu
Họ là người đã thay đổi nó khiến đôi mình anh phải mang sầu
Khiến đôi mi anh phải mang sầu