Ver 1 : Sóng đến rồi sóng cũng vội đi, sao cát lại muốn cơn sóng được tái hiện,
Hạnh phúc nỗi đau qua bờ cát trắng xóa đơn thuần không nằm ở khái niệm,
Nơi ta có thể lại tìm thấy được nhau như hàng phấn hoa khẽ bay đi tìm nhụy, mình lạc nhau giữa dòng chảy số phận, em đang ở đâu sao anh không tìm đi,
Dù tình có nhiều đi chăng nữa nhưng đâu chắc hẳn ta sẽ thuộc về nhau,
Như cành xương rồng không ai dám sờ vào sự cô đơn thì ai có thể thấu,
Em ơi, thương vì nhau rồi đau, nước mắt cứ thể như sắp được lên men,
Thăng trầm đắm chìm trong tuyệt vọng gói gọn trong quyển từ điển mang tên em,
Đã một giờ sáng anh muốn nghe em nói thêm, nén lại nước mắt khi nghe tên như thói quen,
Thu mình trong căn phòng chật hẹp để nỗi buồn được hòa quyện cùng không gian là một màu tối đen,
Rồi một mai khi yêu em sẽ hiểu ta chỉ yêu thôi điều đó vẫn chưa đủ,
Họ vượt qua trên cả sự hi sinh mong tìm được nơi hạnh phúc đang cư ngụ,
Vẫn còn một mình, anh vẫn đánh đổi, vẫn trách ông trời sao ta không sánh đôi,
Anh đâu cần thứ tình cảm cao sang, anh chỉ cần em và những điều giản đơn, đọng lại trong lòng sự tiếc nuối, anh không oán hận anh chỉ muốn cảm ơn, cảm ơn em, huh
Mel : Em đâu hiểu thấu lòng anh, vì em đâu có yêu như là anh mong chờ,
Vì bao niềm đau, chỉ một mình anh biết
Dù bao lời nói thoáng qua, dù em đã xa, em vẫn đổi thay điều gì trong anh, vì chỉ khi yêu,em mới hay lòng anh
Ver 2:
Và rồi em sẽ biết bao nhiêu lần đứng lên là tương đương với bao nhiêu lần gục,
Dù tình yêu họ trao cao thượng cách mấy cũng chỉ là ái tình trần tục,
Chỉ khi yêu em mới hiểu thế nào con đường đừng đi là nơi em hò hẹn,
Và em sẽ khóc nếu anh làm em cười bằng nhữmg câu nói người từng trò chuyện,
Nói em biết người từng choàng tay ôm, ấm áp không cần que diêm,
Giờ đây chỉ là danh từ có lẽ khi nhắc đến là vội vàng che tên, và thời gian cũng dần hoán đổi,
Từ bình minh lại thành hoàng hôn, mặc nhiên quen với việc ngủ sớm và chẳng về nhà muộn màng hôm,
Và vì lẽ đó đúng ra, em nên sáng suốt và dần giác ngộ,
Em phải từng một lần điên dại vì yêu và tập yêu cả những người khác họ,
Để một lần nữa tình yêu cho em biết, em sẽ chẳng muốn tìm người khác tô son
Trên nụ cười em, cũng để họ có thể, vẽ nốt thăng trầm trên điệu saxsophone,
Lao vào như thiêu thân trong những buổi tiệc tùng, và chẳng ngại khi em quá chén,
Quen với việc em được quên mình hàng đêm thức trắng và kẻ mắt đã lem, tự mình trốn chạy mà không ai chứng giám,
Khỏi qua khỏi kí ức dày xéo đến buộc chân, em sẽ hiểu bản thân mình xứng đáng, tuy cho đi nhiều hơn là được nhận