Khi Nỗi Nhớ Bão Hòa

Sáng tác: 

Trần Trung Đức

Trình bày: 

Trần Trung Đức


Một khi đã lỡ quên những gì,
Mà ta đã hứa trao nhau mãi,
Một khi đã lỡ quên đi,
Tại vì sao em đã nói rằng em luôn được cùng tôi.

Một khi chẳng muốn hy vọng gì,
Ngày mai mọi thứ sẽ lại như xưa,
Một khi chỉ muốn một mình,
Buồn thật xâu để nỗi đau dần tan đi như một phép màu.

Mưa rơi rơi triền miên cũng sẽ hết,
Đêm trôi qua dài mấy ngày cũng lại sang,
Chẳng ai thương mình bằng chính mình.

Nhóm lên ngọn đuốc ở trong lòng này đây,
Xóa đi mọi ký ức tan vào trên mây,
Gỡ hết những khung xanh đốt những trang giấy,
Ghi dấu vết nỗi buồn.

Từ sáng xua đi bóng tối cho cuộc đời tôi,
Đêm không còn cô đơn để mà nghĩ ngơi,
Giất mơ giờ vu vơ không còn nặng nề,
Khi nỗi nhớ bão hòa.

Người đã từng nói đây là lần,
Lần đầu tiên người biết đến tình yêu,
Và nói rằng sẽ có nhiều khi,
Mình vấp ngã sẽ cách xa để trái tim yêu dần lớn thêm.

Nhưng em chưa từng nói sẽ có lúc,
Con tim yêu của em đủ lớn để bay,
Là khi em chẳng còn nhớ gì.

Nhóm lên ngọn đuốc ở trong lòng này đây,
Xóa đi mọi ký ức tan vào trên mây,
Gỡ hết những khung xanh đốt những trang giấy,
Ghi dấu vết nỗi buồn.

Từ sáng xua đi bóng tối cho cuộc đời tôi,
Đêm không còn cô đơn để mà nghĩ ngơi,
Giất mơ giờ vu vơ không còn nặng nề,
Khi nỗi nhớ bão hòa.

Mang ngăn đem về những điều mới biết,
Nhưng khung trăng bàn tay rồi cũng vụt bay,
Chẳng ai thương mình bằng chính mình.

Nhóm lên ngọn đuốc ở trong lòng này đây,
Xóa đi mọi ký ức tan vào trên mây,
Gỡ hết những khung xanh đốt những trang giấy,
Ghi dấu vết nỗi buồn.

Từ sáng xua đi bóng tối cho cuộc đời tôi,
Đêm không còn cô đơn để mà nghĩ ngơi,
Giất mơ giờ vu vơ không còn nặng nề,
Khi nỗi nhớ bão hòa.

Thể loại:  Việt Nam,  Nhạc Trẻ


Nghe thêm