Có ai hay biết được bao giờ mây sẽ già.
Có mấy ai khóc được khi nghe lời ru tiếng ca.
Có ai đi lẻ loi trong chiều mưa tơi bời.
Nghe lòng mình chìm sâu trong những cơn đau.
Có ai đo hết được, những chiều sâu tâm hồn.
Và mấy ai vơi bớt được đau buồn thế nhân.
Ta nhìn lại ta, rêu mọc quanh thân mình.
Ta nhìn lại ta, sao tàn phai dấu tình.
Như người điên tìm quên, trong giấc mơ triền miên.
Như ngườii say cơn say, để quên ngày tháng.
Ta gọi em là Thu, nắng vàng yêu sương mù.
Em gọi ta dã tràng...là kẻ đếm thời gian.
Có mấy ai nói được, khi buồn, câm nín lời.
Và có ai đi hết được, con đường trên thế gian.
Có ai xem lá rơi, nghe hồn đau rã rời.
Ngưng ngàn lệ tràn mi, xa mãi dấu chân ...
Như người điên tìm quên, trong giấc mơ triền miên.
Như ngườii say cơn say, để quên ngày tháng.
Ta gọi em là Thu, nắng vàng yêu sương mù.
Em gọi ta dã tràng...là kẻ đếm thời gian.
(Có ai hay biết được bao giờ mây sẽ già.
Có mấy ai khóc được khi nghe lời ru tiếng ca.)
Có ai đi lẻ loi trong chiều mưa tơi bời.
Nghe lòng mình chìm sâu trong những cơn đau.
Em gọi ta dã tràng...là kẻ đếm thời gian.
Em gọi ta dã tràng...là kẻ đếm thời gian.
Em gọi ta dã tràng...là kẻ đếm ... thời gian.