Mình cứ như thế này mãi nhé
Cứ mơ hồ trong cái ranh giới nửa yêu, nửa bạn
Để mọi thứ rồi cứ vẹn nguyên chẳng bao giờ rạn nứt
Để chúng mình chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện mất nhau.
Mình cứ như thế này mãi nhé để khỏi đau
Để khỏi thấy có ngày vì nhau mà ta làm tổn thương người khác
Lá trầu thì xanh, màu vôi thì bạc
Lời thơ nàng Xuân Hương còn vọng đến bây giờ.
Mình cứ như thế này mãi nhé ở trong mơ
Một ánh mắt nồng nàn sẽ khiến lòng ta xao xuyến mãi
Chỉ một chút ngập ngừng trong lời nói thôi cũng khiến ta ái ngại
Vòm ngực bình yên kia- trong mơ- ta vẫn có thể úp mặt vào.
Mình cứ thế này mãi nhé, chẳng làm sao
Một chút quan tâm, lắng lo sẽ càng trở nên lãng mạn
Nếu ta vượt qua cái tận cùng của giới hạn
Đã chắc gì lòng ta thật sự thấy bình yên.
Chúng mình cứ thế này mãi nhé thật an nhiên
Như hai đường thẳng song song chẳng bao giò gặp nhau tại một điểm
Nhưng tự đáy lòng ta hiểu rằng mình vẫn đang tìm kiếm
Nửa của mình cho dù biết rằng chẳng thể thuộc về nhau.
Chính mình cứ như thế này mãi nhé đến về sau
Sẽ chẳng nhói lòng nếu một trong hai ta vô tình đi lạc
Sẽ chẳng chông chênh khi một trong hai ta rẽ sang con đường khác
Sẽ chẳng thấy bận lòng khi ta vô tình hay cố ý lướt qua nhau.
Và… chúng mình cứ thế này mãi nhé để.... còn nhau...