Kể cả khi mùa xuân tới và hoa đã nở..
Và mùa hạ sang, ký ức chảy tan từng mảng..
4 mùa ngay từ đầu chưa bao giờ là dành cho tôi . Tôi là đứa trẻ lạnh lùng..
Cái tính cách gai góc này cũng như mùa đông , cắt xuyên da thịt. Gió lạnh.. Nói là điều không cần thiết..
Với tôi, có một trái tim lạnh giá là tất cả. Trái tim tôi cũng như biển mùa đông...
Khi em đến với tôi bằng con thuyền đó em có biết.. rằng tôi không phải một hòn đảo để cập bến, tôi là chỉ là tảng băng trôi mà thôi..
Tôi đánh mất điểm nhìn, ánh mắt tôi đục lại như sương..
Vì ký ức lạnh lẽo của tôi đã và đang bị dẫm lên, tôi chỉ biết tiếp tục gào thét mà không cần đến quả táo Adam..
Tôi là con đường đóng băng , không có gì ngoài những vết thương đau đớn...
Con tim sụp đổ như một trận lở tuyết. Khi tôi cố gượng dậy thì đó lại là một đêm tối tăm trước mắt..
Kể cả khi mặt trời rồi sẽ tỏa sáng thì lớp tuyết phủ ngọn núi kia cũng ko thể tan chảy...
Ở đây lạnh lắm. Tôi nghĩ là mình nên giấu tay vào túi áo..
Lạnh quá rồi.. Tôi nghĩ là mình nên xiết tay lại và hà hơi ấm lên chúng
Vì trái tim tôi là khối băng không thể đập vỡ, đôi môi tôi cứ thế nứt nẻ dần..
Tôi là người duy nhất thấy lạnh kể cả khi đã choàng lấy thân mình bằng khăn ấm..
Lạnh quá đi.. kể cả khi tôi buông thả mình vào vòng tay một ai đó..
Vì trái tim tôi là một lỗ hổng, dù tôi cố lấp đầy nó, gió vẫn cố lùa qua..
Mùa xuân đến như sự nịnh hót, tôi đứng trên bờ vực của vấp ngã..
Ký ức tôi dừng lại ở mùa đông. Tôi khóa kín lại sự ấm áp nơi mình, sâu bên trong lớp vỏ nứt nẻ của trái tim khô cằn...
Ký ức tôi bị mắc kẹt ở dòng sông băng ấy. Nó giữ lấy tôi , không thả tôi đi.
Từ khi tôi biết về sự chia cắt lạnh giá, mùa xuân, hoa nở,không bao giờ đến nữa..
Với tôi, anh đào là hoa tuyết. Lạnh giá chốn đây.
Với tôi, ánh nắng chỉ cố đánh gục tôi như cơn bão tuyết. Tôi là người duy nhất cảm thấy lạnh..
Bất cứ thứ gì tôi chạm nhẹ đều đóng băng cả. Tôi sợ rằng mình sẽ nắm lấy tay em..
Vì , nếu em đến gần tôi, trái tim em cũng sẽ cảm lạnh mất thôi..
Ở đây lạnh lắm. Tôi nghĩ là mình nên giấu tay vào túi áo..
Lạnh quá rồi.. Tôi nghĩ là mình nên xiết tay lại và hà hơi ấm lên chúng
Vì trái tim tôi là khối băng không thể đập vỡ, đôi môi tôi cứ thế nứt nẻ dần..
Tôi là người duy nhất thấy lạnh kể cả khi đã choàng lấy thân mình bằng khăn ấm..
Lạnh quá đi.. kể cả khi tôi buông thả mình vào vòng tay một ai đó..
Vì trái tim tôi là một lỗ hổng, dù tôi cố lấp đầy nó, gió vẫn cố luồng qua..
Tôi lạnh như băng. Tôi lạnh như băng...hơn cả băng . Tôi thật lạnh..
Kể cả khi mùa xuân tới và hoa đã nở..
Và mùa hạ sang, ký ức chảy tan từng mảng.. Nơi đây thật...
Nơi này lạnh lắm... lạnh buốt..
Vì tim tôi là khối băng ko thể đập vỡ, đôi môi tôi cứ thế nứt nẻ dần...
Tôi là kẻ duy nhất thấy lạnh...thật lạnh..
Vì tim tôi là một lỗ hổng, dù tôi có lấp đầy nó... gió vẫn cứ thế lùa qua...
Engtrans : Epikhightrans@tumblr
V-trans : Koalakun Gtop-aholic Thánh Thiện