Loài ngọc đá mang tên em đã hơn mấy mùa gọt đau từng phiến Loài hoa trắng mang môi em đã hơn mấy lần ủ nhụy hương đêm Loài rêu biếc mang mắt em đã hơn mấy lần phiêu du dòng nước Loài sen trắng mang tay em về trên vóc ngà rừng sâu không tên Đêm lắng sầu sương xuống đọng hàng cây khô bao kiếp cuối đầu Đôi mắt buồn nghe dỗi hờn, hồn lạc về đâu, đời lạc về đâu? Loài tuyết trắng trong tim em từ lâu vẫn còn ngủ yên trìu mến Loài mây trắng mang tóc em về trên chín tầng gọi nhau gió lên Loài ngư nữ mang thân em ngủ yên giấc nồng trong câu hát thiên thần Loài chim trắng mang chân em về nơi suối cạn biển khô không tên.