[Chorus]
Một ngày trôi qua *chói quá*
Vuốt ve lần đầu ?
Vòng tay phôi pha *sỏi đá*
Nói ai bây giờ ?
Niềm tim cho nhau *nơi đâu?*
Hay chuốc thêm đớn đau ?
Đào sâu nơi đây *mới thấy*
Có thêm bao nhiêu tình đâu
[Verse1]
Cuộc sống cho ta bắt đầu..mọi thứ thật lắm sắc và lắm màu
Người khen tấm tắc nhưng mà lắc đầu
Trôi khỏi tầm mắt những gì ta đc thấy,trách mình vì đã ko nắm chắc mà đã cắm đầu
Nhớ lại lúc mình năm lên 3
Cũng như bức hình xăm trên da
Người hay là ta -"mười hai,mười ba" nhưng đang dần xa thật xa
Ta cứ ngỡ là mọi người đang xung quanh ta..thực ra :
"Xuyên qua thịt da..tâm tư lúc này chỉ nói bằng nhạc..
..đến khi mọi người đã có thể hiểu chắc cũng có khối thằng Đạt"
Là nơi bước chân từng dắt nhau đi ngắm mặt trời mọc ngang lưng chừng mắt
Ta ko biết người có nhớ ?..nhớ nhưng đừng nhắc
Ôm thật chặt,tay cài hoa..tay vuốt bên tóc
Ko nên khóc..như nụ hôn ban đầu chạy buốt lên óc
Lối vắng đó khói trắng xóa,ai cô đơn khi sắp sang đông
cố nhấm nháp một chút bắp rang..
...trong phòng viết cùng beat ta lắp bắp vài dòng
sao vẫn thấy có lúc trống ?
sao vẫn thấy..có lúc không ?
sao vẫn thấy như mình còn đang sống và người bây giờ ta muốn sẽ có đc ko ?
Chắc là không
[Verse2]
Nhiều lúc muốn viết thật nhiều..về thứ hỗn độn cho ta điên loạn
Muốn chấm dứt tất cả -cho tôi và ko của riêng bạn
Ánh sáng ngày nào ta thấy..giờ chỉ còn là đất cát
Nhắm mắt dù chưa nghe :”cuộc đời mày ko hề chất phát”
“Tường ko hề trắng và anh lại quét thêm màu đen..
..anh sẽ giết em tức khắc và lại sẽ ngã gục vào em”
Ta chỉ muốn đc tỏa sáng 1 lần cuối cùng trong đời
Ta muốn có đc bình an về quãng thời gian.. -ko bằng lời
Hoang mang trong cuộc đời..nhắm mắt dùng ngón tay lật sang trang là đc rồi
Ly cafe,thức suốt hàng đêm..Ôi thôi! mặt nổi mụn
Bữa sáng là tô hủ tiếu :"cho nhiều hành phi còn giá khỏi trụng"
Tiếng nhạc đêm đang "la" đồng lọat vang ra từ cửa sổ
Nhìn người lang thang..ta vội đi ngang qua với khúc bánh mì còn nữa ổ
Ta như nhìn xuyên hết tâm tư :”mọi người đang nói rằng mình điên”
Ta muốn bình yên cùng đường phố để hưởng thụ trọn mối tình duyên
Ngưng!! ta đâu có bị điên,nhưng..
[Verse3]
Rồi một ngày có thể sẽ là hôm nay,thay thế mọi thứ bắt đầu từ con chữ TÌNH
Nghệ sĩ lết bút viết lên cái kết thúc cuối chặng đường con người đều bị “tử hình”
Ta đã biết đc hướng mình đi trước khi cuộc sống quyết định gắn bó hay là khử mình?
Thà giữ gìn như ban đầu cho tất cả mọi chuyện đã qua nhưng mà ta chỉ là một giữa hàng nghìn
Nhìn và ta cười với đời
Đưa tay để ta với tới trời
Hãy đổi mới,nói lời :”Chào!”
Ta là một mảnh rời..
..khi trong cảnh đời,tất cả dưới chân nói lời cuối nhưng ta đã :“ko rãnh lời”
Ko hề nghe và ta ko hề biết
Đôi mắt nhìn theo nhưng tay ko cầm viết
Đôi mắt nhìn theo dù nó cay cay
Tro vẫn còn bay bay,cây vẫn lay lần cuối 1giây cho hôm nay đây
Trong lòng bàn tay từng người ấy,ta bắt đầu đã thấy đc mình hơn cả mấy chục lần
Lấy thêm mực,giấy..bắt ta táy máy,tìm con beat và ta bật máy
Đèn bàn cứ nháy nháy..bước ra từ giấc mơ ấy như là thật đấy
Rồi phực cháy..cháy thiêu cho ta như là giấy
thấy bấy nhiêu khói ra từ mảnh giấy đấy
…Oh! Mọi thứ trong mắt mà cho ta thấy một chút tương lai bình yên của cuộc sống
Và ta ko chắc là sẽ tồn tại đc lâu trong cuộc sống
Một màu trong vắt thà chưa từng thấy màu sắc của cuộc sống