Đọng mong manh, nét kiêu sa dưới bùn
Hạ trôi nhanh, ôi mệt nhoài tháng sáu
Chồi non xanh xanh mới nhú
Chẳng mong mau phai chóng úa
Đã sinh đã ly đã biệt
Bay lờ lượn trước gió
Đom đóm mong ngày trùng sinh xa
Năm người ngày thắp sáng trầm luân thêm mấy hồi
Hiên nhà cỏ ướt đẫm, ai đã chạm tay đến bên song cửa
Trùng phùng nhau, đèn lồng xưa sáng lên
Bèo dâu trôi lác đác, gió sương che sóng vỗ
Ngờ đâu nơi mông lung chúng đang tao ngộ
Rồi đêm khuya lấp lánh, mấy xuân thu chóng tàn
Điều gì thật đáng giá, biết đã sai thêm sai
Nhẹ lay lay cỏ cây khi ngủ vùi
Từ không trung, bay vùn vụt phía trước
Được hai mươi đêm chói lóa, phồn hoa trăng thanh đã hết
Nhớ nhung, sớm hôm vô tận
Bên hồ cạn nước mát trong vắt soi “bèo dạt mây trôi”
Thiên địa cùng lóng lánh, cành liên hoa mỉm cười
Ngân Hà rộng trắng xóa, đưa dã tử phiêu tán nơi hoan lạc
Nguyện cùng nhau, cận kề nơi bão giông.
Bèo dâu trôi lác đác, gió sương che sóng vỗ
Ngờ đâu nơi mông lung, chúng đang tao ngộ
Rồi đêm khuya lấp lánh, mấy xuân thu chóng tàn
Điều gì thật đáng giá, biết đã sai..á..
Rồi nhanh qua tháng sáu vẫn đêm đêm nóng bức
Lại thê lương sau khi ái ân li hợp
Tìm nhau hay lẫn tránh, nước mưa tuôn cách trở
Điều gì thật tiếc nuối cứ luyến lưu không xa