Hồng trần kia tựa như giấc mộng phù du
Cuộc đời ta tựa cơn mộng du thoáng qua
Hỏi nhân thế sao cứ mang lòng ghét ganh
Được và mất cuối đời cũng chẳng mang theo.
Rồi một mai ai cũng theo cát bụi mà thôi
Mà tại sao mãi còn gieo thị phi trắng đen
Đừng sân si chỉ thêm chuốc ưu phiền đắng cay
Lòng nhân ái mới là hạnh phúc lâu dài.
ĐK:
Đời thoáng chốc sao còn gây quá nhiều hận sầu
Mở rộng lòng cuộc đời này đẹp tươi biết bao
Khi thế gian vô thường kia còn bao oan trái
Hãy mỉm cười lòng mình sẽ mãi an vui.
Hồng trần [F] kia tựa như giấc mộng phù [Am] du
Cuộc đời [Bb] ta tựa cơn mộng du thoáng [F] qua
Hỏi nhân [Dm] thế sao cứ mang lòng ghét [Gm] ganh
Được và [C] mất cuối đời cũng chẳng mang [F] theo.
Rồi một [F] mai ai cũng theo cát bụi mà [Am] thôi
Mà tại [Bb] sao mãi còn gieo thị phi trắng [F] đen
Đừng sân [Dm] si chỉ thêm chuốc ưu phiền đắng [Gm] cay
Lòng nhân [C] ái mới là hạnh phúc lâu [F] dài.
ĐK:
Đời thoáng [Bb] chốc sao còn gây quá nhiều hận [F] sầu
Mở rộng [Am] lòng cuộc đời này đẹp tươi biết [Dm] bao
Khi thế [Gm] gian vô thường kia còn bao oan [Am] trái
Hãy mỉm [C] cười lòng mình sẽ mãi an [F] vui.